Ninh Quảng Sênh mỉm cười rồi nói với Tôn Phát Tài: “Mong ông chủ Tôn đừng để bụng. Hiện giờ dự án này có quá nhiều ồn ào, chúng tôi cũng đang bị áp lực rất lớn, nếu giờ vội vã cho công ty khác nhận thầu rồi lại xảy ra sự vụ gì thì chúng tôi không thể ăn nói với nhân dân được.
“Cho nên, chúng tôi phải hết sức thận trọng”.
“Mà ông chủ Tôn cứ yên tâm, nếu tối này tôi đã đến gặp anh thì đã bày tỏ được thành ý của chính phủ Ma Đô rồi!”
Tôn Phát Tài cũng mỉm cười đáp: “Thị trưởng Ninh đừng nói vậy, người làm ăn chúng tôi có câu không làm bạn buôn thì vẫn làm bạn bè! Dù dự án này không về tay tôi thì hôm nay, tôi cũng muốn có thêm một người bạn như anh! Nào, chúng ta nâng ly!”
“Được!”
Kết thúc bữa ăn, Ninh Quảng Sênh vẫn chưa đưa ra đáp án về dự án đảo Lâm An.
Đương nhiên, Tôn Phát Tài cũng không hỏi.
Tôn Phát Tài và Tôn Hàn rời khỏi khách sạn rồi đi đến bờ biển.
Sóng biển vỗ vào bờ, hình ảnh thành phố phản chiếu xuống mặt nước rất đẹp.
“Xem chừng chính phủ ở đây vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng cho dự án này nên Ninh Quảng Sênh mới có thái độ như vậy. Thôi thì cứ từ từ vậy!”
Tôn Phát Tài nói đúng vấn đề.
Thật ra hôm nay, Ninh Quảng Sênh có thể đến ăn uống với họ là đã tỏ rõ lập trường muốn giao dự án đảo Lâm An cho bất động sản Long Phong rồi.
Một mặt vì công ty này có thực lực.
Mặt khác đương nhiên là nhờ Đỗ Tiên.
Hai người này có quan hệ mờ ám gì đó.
Nhưng chuyện nhà họ Diệp vẫn chưa được dẹp yên, giờ muốn vội vàng giành lấy dự án luôn cũng không được.
Đành phải chờ thôi vậy.
“Ừm, nếu chú Tôn không vội thì cứ ở lại đây vài hôm, tôi nghĩ cùng lắm thì một tuần nữa là có kết quả thôi.
“Còn nếu chú bận thì đợi khi nào phía trên quyết định dự án thì lại tới cũng được”.
Tôn Hàn nói.
Tối nay, Ninh Quảng Sênh đích thân tới gặp họ thì chứng tỏ khả năng Long Phong sẽ giành được dự án là sáu mươi phần trăm.
Nhưng đây là một dự án lớn nên buộc phải do chính Tôn Phát Tài ký kết hợp đồng.
“Tôi có bận gì đâu, vừa hay có thể thăm thú nơi này. Nói ra thì tôi vất vả bao năm, cũng nên nghỉ xả hơi mấy ngày. Tôn Hàn, nếu cậu rảnh thì đi chơi với tôi nhé…”
“Sao tự nhiên lại xị mặt ra thế?”
Tôn Phát Tài đột nhiên phát hiện Tôn Hàn có vẻ gì đó là lạ.