“Anh hai này, em đứng về phe ai cũng thế cả thôi mà”.
Làm gì có chuyện đó.
Thật ra Tôn Phát Tài chỉ đáng muốn gián tiếp nói cho Tôn Đạo Viễn biết là mình về phe Tôn Hàn!
Thương lượng thất bại.
Bố con Tôn Đạo Viễn rất ngạo mạn, họ không hề coi Tôn Hàn ra gì, chứ đừng nói đến chuyện nể mặt.
Tôn Hàn đã cúi đầu, song hai bố con nhà đó ỷ mình có thân phận cao quý nên rất ngông nghênh. Hơn nữa, có lẽ nhà họ Đậu đã cho họ khá nhiều lợi ích nên họ không coi Tôn Hàn ra gì hết, vậy thì anh cũng không cần giữ lịch sự nữa.
Tôn Hàn tổ chức bữa cơm này với mong muốn Tôn Đạo Viễn sẽ nể tình bác cháu trong nhà mà nhường anh một bước.
Tôn Đạo Viễn giúp nhà họ Đậu vì lợi ích, còn Tôn Hàn giúp nhà họ Diệp vì tình cảm.
So ra thì dù sao, Tôn Đạo Viễn cũng nên nhượng bộ một chút.
Nhưng ông ta không đồng ý, vậy thì không còn gì để thương lượng nữa rồi.
Dẫu sao, Tôn Hàn cũng đã hạ mình hết cỡ rồi.
Nếu không thể đàm phán trong hoà bình thì anh chỉ đành nghĩ cách khác thôi.
Song Tôn Hàn thấy rất ngạc nhiên khi Tôn Phát Tài dám đắc tội với Tôn Đạo Viễn để kiên định đứng về phe anh.
Như vậy có vẻ hơi mù quáng thì phải!
“Tôn Hàn, lần này vì cậu mà tôi đắc tội với ông hai rồi đấy, cậu nhớ ghi nhận đấy nha!”
Sau khi hai bố con Tôn Đạo Viễn ra về, Tôn Phát Tài nửa đùa nửa thật nói.
Tôn Hàn cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của chú Tôn”.
Một trong những nguyên nhân khiến Tôn Phát Tài làm vậy là vì muốn Tôn Hàn mang ơn mình, để khi chẳng may gặp khó khăn, ông ta sẽ có một trợ thủ đắc lực.
Sự lựa chọn tốt nhất dành cho Tôn Phát Tài chính là đứng ngoài cuộc, mặc kệ bác cháu Tôn Hàn tranh đấu với nhau.
Ông ta cứ biết chừng mực là được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!