Tuy ngoài mặt, Tôn Phát Tài rất khách sáo với Tôn Đạo Viễn, nhưng thật ra không hề coi ông ta là nhân vật cần phải làm thân.
Song, Tôn Hàn thì khác, Tôn Vượng Thịnh rất quý anh, thậm chí còn hơn cả Tôn Khải Thành.
Tính ra, Tôn Vượng Thịnh còn sống được khoảng chục năm nữa.
Chỉ cần ông ấy còn sống thì quyền phát ngôn của nhà họ Tôn đều là của ông ấy.
Giờ Tôn Phát Tài kết thân với Tôn Hàn là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Còn một lý do khác nữa, Tôn Phát Tài có thể cảm nhận được Tôn Hàn là người sống tình cảm, không quá chú trọng tới lợi ích như Tôn Đạo Viễn.
Anh rất đáng để ông ta kết thân.
Vì thế, ông ta mới không lựa chọn đứng ngoài cuộc, mà nhất quyết đứng về phía Tôn Hàn.
Coi như tăng thêm tình cảm.
Nhưng phải bỏ công bỏ sức ra thì tình cảm mới thêm gắn kết được.
Tôn Phát Tài không biết khoản đầu tư này có lãi lờ gì không, nhưng nếu không thử thì sẽ không có gì hết.
…
Sau khi tạm biệt Tôn Phát Tài, sau đã về khách sạn.
Liễu Phương Phương cũng đã quen với việc Tôn Hàn thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, hơn nữa ngay từ ngày đầu tiên kết hôn, bọn họ đã thống nhất sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Dù trong lòng thầm trách Tôn Hàn đi đâu mất tăm cả ngày, nhưng Liễu Phương Phương vẫn không nói gì.
Dẫu sao, họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
“Anh về rồi đấy à?”
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Ừm, ông đã ổn hơn chưa?”
Cái chết của Diệp Vân Nghĩa là một sự đả kích rất lớn với Diệp Hà Sơn.
Nhưng việc đã xảy ra rồi, chỉ mong ông ấy sớm nguôi ngoai thôi.
Song Tôn Hàn cũng không quá bận tâm, dẫu sao Diệp Hà Sơn cũng là người sảnh sỏi lõi đời, chắc chắn tố chất tâm lý sẽ vững hơn người bình thường.
Không phong ba bão táp nào có thể quật ngã được ông ấy.
“Cũng tạm, dù vẫn buồn, nhưng ông đã chấp nhận hiện thực rồi”
“Chỉ có điều hơi nản chí thôi, phong ba của gia tộc chưa qua, anh Vân Nghĩa lại chết”.
Liễu Phương Phương buồn bã nói.
Món nợ mấy chục tỷ và chuyện của Diệp Vân Nghĩa đã đẩy nhà họ Diệp lên đầu sóng ngọn gió.
Lần này, mọi người đều nghĩ nhà họ Diệp sẽ không vượt qua được, tuyên bố phá sản chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Dù Diệp Hà Sơn biết vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Dạo này, tôi hơi bận, rảnh thì cô cứ đến chỗ ông”.
Tôn Hàn không tiện nói ra tình hình hiện giờ, vì dự án đảo Lâm An vẫn chưa ra đâu vào đâu.