Cho nên động thái bất ngờ này khiến ông ta không kịp trở tay.
Chính quyền cũng không có dự định giao quyền khai thác dự án đảo Lâm An cho nhà họ Đường!
Nhưng ông ta nhận được chỉ thị từ bên trên: “Tiếp tục đấu giá”.
Cũng có nghĩa là bên trên đã đồng ý cho nhà họ Đường tham gia đấu giá.
Trọng tài nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường, lớn tiếng hỏi: “Sáu mươi tỷ, nhà họ Đường ra giá sáu mươi tỷ, có ai ra giá khác không?”
“Sáu mươi tỷ lần thứ nhất!”
“Sáu mươi tỷ lần thứ hai!”
“Năm mươi chín tỷ!”
Đậu Minh Hà mắt đỏ ngàu, giận dữ giơ biển ra giá.
Với cái giá này thì lợi nhuận thấp hơn dự kiến quá nhiều.
Nhưng nếu không theo thì miếng bánh này sẽ bị Đường Triêu Bính xơi mất, Đậu Minh Hà không thích điều đó.
Chỉ cần giá đấu thầu cao hơn ba mươi lăm tỷ là cơ bản có thể kiếm được lợi nhuận.
Có điều khi so sánh ra thì lợi nhuận này không quá khả quan.
“Năm mươi tỷ!”
Đậu Minh Hà vốn cho rằng khi ông ta ra cái giá năm mươi chín tỷ là Đường Triêu Bính sẽ không thể nào theo nữa.
Nói cho cùng, bất động sản Đường Thị quy mô không lớn. Sản nghiệp của nhà họ Đường cũng tập trung chủ yếu ở lĩnh vực khác. Với tình hình của bất động sản Đường Thị mà muốn nuốt dự án đảo Lâm An thì chỉ riêng việc mua thiết bị đã là một khoản tiền trên trời. Đâu có giống bất động sản Thánh Thạch, máy móc công nghệ đều hiện đại và đầy đủ.
Năm mươi tỷ!
Chậc chậc, xem chừng vụ làm ăn này Đường Triêu Bính không những không kiếm được tiền mà còn lỗ chổng vó.
“Tôi đâu có đắc tội gì với ông!”
Vẻ mặt Đậu Minh Hà biến hoá khôn lường, nếu không phải đang có đám nhà báo ở đây thì có lẽ ông ta đã lao lên hỏi cho ra nhẽ Đường Triêu Bính ăn phải cái gì mà lại chèn ép ông ta như vậy.
Năm mươi tỷ, một cái giá lỗ.
Trọng tài phiên thầu vẻ mặt hơi ái ngại, không biết nên làm thế nào.
Năm mươi tỷ này đã vượt qua cái giá thấp nhất mà ông ta định ra trong đầu!
Cho dù là người phụ trách phiên đấu thầu này nhưng cái giá mà ông ta dự kiến vẫn cao hơn sáu mươi tỷ.