Ninh Sinh chần chừ một lát rồi nói ra điều lo lắng.
Bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật, chứ không phải đánh đấm như xưa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là vũ lực không còn đất dụng võ.
Trên đời vẫn không thiếu các cao thủ có thể một địch cả trăm.
Ví dụ điển hình như Giang Lệ, Trần Cửu, Tôn Hàn trước khi bị thương nặng cũng vậy.
Nhưng với cao thủ của các gia tộc lánh đời mà nói thì các cao thủ này chưa là gì.
Thậm chí nhiều năm trước, khi họ oai phong một vùng, những người được coi là cao thủ kia chỉ có thể xếp hạng hai thôi.
Nhưng mạnh quá cũng không ổn.
Chính phủ đã ban hành lệnh cấm.
Vào thời súng ống đạn dược, họ cũng không thể tranh đấu với với quân đội, sau nhiều lần bị thanh tẩy, các gia tộc lánh đời đành thoả hiệp đồng ý sống ẩn dật không màng chuyện thế sự nữa.
Để bù đắp cho họ, phía quân đội cũng không đuổi cùng giết tận.
Các gia tộc này từng được gọi là người giang hồ!
Ngày nay, phim ảnh thường chiếu các cảnh đánh đấm của các đại hiệp hay cao thủ phản diện, người bình thường thấy vậy là rất cao siêu, nhưng với các gia tộc này mà nói thì rất bình thường.
Giao ước ấy đã duy trì nhiều năm, họ và quân đội đã chung sống hoà thuận với nhau.
Song, vẫn có các gia tộc lánh đời nhung nhớ cuộc sống bình thường ngoài kia nên đã âm thầm thao túng vài công ty, thậm chí người của chính phủ cũng để yên cho họ kiếm lời.
Song kết quả là họ đã bị tiêu diệt hết!
rước bao nhiêu vết xe đổ đó, Ninh Sinh buộc phải đắn đo. Nhỡ chuyện gã và Tô Văn có quan hệ với nhau bị bại lộ, với thái độ của chính phủ thì kiểu gì họ cũng bị tiêu diệt đến cùng.
“Tôi đã từng hứa với anh, chỉ cần anh ủng hộ tôi trở thành bộ trưởng của Thiên Tử Môn, tôi sẽ thay đổi lệnh cấm với các gia tộc lánh đời, để các anh có thể bước ra ngoài ánh sáng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!