Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

 

Tôn Hàn nhanh chóng quay lại từ nhà thuốc cách đó không xa, tay anh cầm một bộ dây truyền dịch. Vì chạy quá nhanh mà trán anh chảy đầy mồ hôi.
Người xung quanh không hiểu, họ bàn tán xôn
xao.
Thấy Tôn Hàn ngồi xốm xuống, Liều Y Y cũng cảnh giác nhìn anh: “Anh định làm gì?”
“Nếu không muốn bà Vương chết thì im lặng
đi!”
Tôn Hàn tiện tay lấy một con dao gọt hoa quả, cẳt ống truyền dịch bốn mươi xăng ti mét ra, một đoạn cằt thành hình cánh hoa. Sau đó anh mở miệng bà Vương ra, cho ống truyền dịch vào trong miệng bà Vương.
Trong lúc đó, mày bà Vương nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Nhưng cách này có hiệu quả rất nhanh, khi ống truyền dịch luồn vào trong khí quản của bà Vương, tình trạng thở gấp của bà ấy đã giảm bớt.
Làm xong tất cả, Tôn Hàn mới thở phào một hơi rồi giải thích với Liễu Y Y: “Vừa nãy tình hình khẩn cấp nên tôi nói hơi nặng, cô đừng trách nhé”.
“Tôi đã làm một phẫu thuật luồn khí quản đơn giản cho bà Vương đế bà ấy hô hấp dề hơn. Làm thế thì bà ấy có thế kiên trì tới lúc đến bệnh viện”.
Giải thích như vậy, tất cả mọi người đều hiếu ra.
“Giỏi thật!”
“Tôi thấy bác sĩ của bệnh viện cũng không giỏi như anh bạn này!”
“Đúng vậy, chí một ống truyền dịch luồn vào họng bà Vương là tình trạng đã được giảm bớt rồi”.
Liều Y Y chớp mắt: “Anh là bác sĩ sao?”
“Nếu cần bằng bác sĩ thì tôi không có!”
“Khụ khụ, cảm ơn anh, thực sự vô cùng cảm ơn anh!”
Chỉ cần hiệu quả thì Liều Y Y cũng không quan tâm có phải bác sĩ hay không.
Xe cứu hộ khoảng mười phút sau đến. Một bác sĩ xuống xe đi tới, thấy trong miệng bà Vương có ống truyền dịch thì kinh ngạc: “Đây là tiểu phằu luồn khí quản sao?”
“Bác sĩ, có vấn đề gì sao?”, Liều Y Y cũng không hiểu gì, liền lo lắng hỏi.
Bác sĩ hoàn hồn, quan sát tình trạng của bà Vương thì nói: “Không sao cả, không sao cả, tôi chỉ thấy quá thần kỳ”..
“Tuy tiếu phẫu luồn khí quản không phải phẫu thuật phức tạp gì nhưng cho dù là giáo sư của bệnh viện chúng tôi e là cũng không thể dùng một bộ ống truyền dịch để làm được!”
“Bà lão này quả là có phúc, gặp được một bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao siêu! Nếu không có ống truyền dịch này thì e là lành ít dữ nhiều!”
Liễu Y Y kinh ngạc a lên một tiếng, bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao siêu sao, anh chàng kia không phải nói rằng anh ta không có bằng bác sĩ sao?
“Không biết là bác sĩ nào đã cấp cứu vậy?”. Bác sĩ kia hỏi tiếp, thầm nghĩ xem có thế làm quen không.
“Là anh bạn kia, giỏi lâm! Ấy, đâu mất rồi?”
Có người muốn tìm anh chàng ban nãy, nhưng lại phát hiện người đó đã biến mất.
“Hình như đi rồi. Bà lão vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đưa lên xe cấp cứu cái đã!”
Bác sĩ hơi tiếc nuối, vốn định làm quen với bác sĩ ngoại khoa giỏi giang này xem có thế mời đến bệnh viện mình không.
Bác sĩ có tay nghề cao siêu như vậy mà đến bệnh viện thì danh tiếng của bệnh viện chắc chắn sẽ tăng vọt.
Tiếc là người ta đã đi rồi.
Xe cứu hộ nhanh chóng đưa bà Vương đi tới bệnh viện cấp cứu.
Chợ thức ăn dần yên tĩnh lại. Liều Y Y vừa quay về sạp cá của mình thì phát hiện Tôn Hàn đã ở đó chẳng biết từ lúc nào, hơn nữa còn ngồi chồ sạp cô.
“Anh, anh…”
“Vừa nãy tôi không muốn phiền phức nên đã ra đảy trốn”, Tôn Hàn nói thẳng.

Nhấn Mở Bình Luận