Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

“Không, không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ tôi, bà ấy bị bệnh, thế nên cần tiền làm phẫu thuật!”, Trần Hương thấp thỏm nói dối.
Tôn Hàn không nghĩ nhiều, anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô cần bao nhiêu?”
“Một trăm nghìn tệ, à không, năm mươi nghìn tệ là được!”
“Rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Một trăm nghìn tệ!”
Tôn Hàn nói: “Công ty không có tiền lệ phát trước thưởng cuối năm, tôi cũng không thể phá vỡ quy định này. Thế này nhé, cô gửi số tài khoản cho tôi, tôi cho cô mượn một trăm nghìn tệ. Khi nào cô được phát thưởng cuối năm thì trả tôi là được”.
Trần Hương sững ra một lát, cô ta đã nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng chưa từng nghĩ rằng Tổng giám đốc Tôn sẽ cho cô ta mượn.
Nhưng bây giờ đúng là cô ta rất cần số tiền này.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tôn!”
“Không sao, cứ như vậy đi”.
Sau khi tạm biệt không lâu, điện thoại Trần Hương có tin nhắn gửi đến báo cô ta đã nhận được một trăm linh năm nghìn tệ tiền chuyển khoản.
Năm nghìn tệ thêm vào này, Tôn Hàn viết trong tin nhắn nói rằng đây là tiền anh đưa cho mẹ cô ta mua chút thực phẩm dinh dưỡng. Trần Hương cảm thấy ấm lòng vô cùng. Nhưng cô ta lại cảm thấy có lỗi với Tổng giám đốc Tôn, cô ta đã lica anh.
Nhưng cô ta thực sự rất cần khoản tiền này!
Đến buổi tối, Trần Hương hẹn người đó ở nhà hàng bên bờ sông.
Người đó là một thanh niên đầu đinh khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất lôi thôi, toàn thân nhìn nhếch nhác luộm thuộm.
“Trần Hương, mấy năm nay cô sống tốt đấy nhỉ! Ăn ở nhà hàng cao cấp, mặc quần áo đẹp, suýt nữa tôi không nhận ra cô đấy!”
Người đàn ông tên Đậu Quân ngồi xuống, gã nhìn không gian xung quanh, điệu bộ lấm la lấm lét.
Những khách khác trong nhà hàng đều nhìn gã như nhìn một kẻ lạc loài.
Dù sao thì Đậu Quân ăn mặc trông chẳng khác gì công nhân.
“Đậu Quân, đây là năm trăm nghìn tệ mà anh cần, tôi đã gửi mật mã thẻ vào điện thoại của anh rồi. Anh cầm tiền đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa!”
Trần Hương đã để tất cả tiền trong tấm thẻ này, cô ta lấy nó từ trong túi xách ra rồi để nó trước mặt Đậu Quân.
Đậu Quân hào hứng nghịch chiếc thẻ ngân hàng, chậc chậc tấm tắc không ngừng: “Năm trăm nghìn tệ mà lấy ra được ngay thế này, có thể thấy mấy năm nay cô kiếm được rất nhiều tiền! Trần Hương, giờ cô đã từ con gà đất biến thành phượng hoàng rồi!”
“Nhưng mà…”
Sắc mặt Đậu Quân lạnh đi: “Năm đó cô đâu có nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận và ghét bỏ như thế này. Trần Hương, cô thấy tôi là kẻ đã từng ngồi tù nên không xứng với cô sao?”
Trần Hương chắp hai tay trước ngực, cô ta rất mất kiên nhẫn: “Đậu Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Muốn thế nào sao?”. Đậu Quân cười châm chọc: “Tôi vì cô mà ngồi tù đấy, tôi cũng yêu cô mà. Cô hãy nhìn xem, tôi giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã đến lúc kết hôn sinh con rồi!”
“Trần Hương, cô chưa quên lời cô nói lúc trước chứ. Cô nói đợi tôi ra tù rồi cô sẽ lấy tôi!”
“Đã đến lúc cô thực hiện lời hứa của mình rồi!”
Trần Hương liền hoảng hốt, năm đó quả thực cô ta đã nói thế, nhưng thực ra cô ta không muốn như vậy!
Hơn nữa cô ta hoàn toàn không yêu Đậu Quân.
“Đậu Quân, chúng ta đừng như vậy. Tôi đưa anh năm trăm nghìn tệ để bù đắp mấy năm nay anh ngồi tù. Có năm trăm nghìn tệ này, anh hãy về quê lấy vợ, sau đó làm ăn buôn bán, như thế không phải rất tốt sao…”
Đậu Quân không muốn nghe những điều này, giọng gã lạnh đi, ánh mắt vô cùng đáng sợ, gã gằn từng chữ một: “Cô… muốn nuốt lời sao?”
Trần Hương sợ hãi né tránh ánh mắt gã, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đúng!”

Nhấn Mở Bình Luận