Tôn Hàn khẽ liếc mắt, “Cũng không phải chuyện gì to tát. Tuy tôi không thiếu tiền, nhưng tiền của tôi cũng chẳng dễ lấy như vậy. Đám người Hổ Tử, bao gồm cả bố nuôi của cô, chỉ có thể đến đồn cảnh sát giải trình thôi”.
Lừa đảo sáu trăm năm mươi nghìn là đủ để bọn người này xong đời rồi.
Trần Hương: “…”
Tôn Hàn không có chút thương xót nào dành cho đám người ấy, ngay cả đôi lông mày còn chẳng nhúc nhích.
Anh vừa xoay người vừa nói, “Mới đầu tôi đã tin là mẹ cô đau ốm, còn dự định ở đây vài ngày để khám giúp mẹ cô. Bây giờ thì có vẻ không cần nữa rồi. Tôi về Giang Châu đây. Cô muốn ở lại đây thêm mấy ngày hay về cùng tôi thì tuỳ cô”.
“Tôi… ở lại đây thêm vài ngày ạ”, Trần Hương chần chừ hồi lâu mới đưa ra quyết định.
Hổ Tử đã bị bắt, chắc chắn phải giải quyết chuyện này, còn bố nuôi của cô ta mới là thủ phạm chính, sẽ không thoát được.
Trong nhà xảy ra biến cố này, chắc chắn mẹ cô ta, Lưu Văn Hương, đã chịu rất nhiều đả kích. Cô ta phải ở lại với mẹ thêm vài ngày.
Bây giờ Trần Hương mới ý thức được rằng, có rất nhiều thứ không giống như biểu hiện bên ngoài.
Tổng giám đốc Tôn không hề hiền lành như vẻ ngoài, anh cũng có mặt tính cách lạnh lùng tàn nhẫn.
…
Trời còn chưa tối, Tôn Hàn đã một mình về đến Giang Châu.
Điều này khiến Liễu Y Y cảm thấy rất kỳ lạ. Cô có hỏi Tôn Hàn, nhưng anh chỉ bảo là bệnh tình của mẹ Trần Hương không nghiêm trọng lắm nên không cần nán lại lâu.
Về những chuyện tệ hại của Trần Hương, Tôn Hàn không nói lấy nửa lời.
Những sự dối lừa liên tiếp khiến Tôn Hàn không còn hy vọng gì vào Trần Hương nữa.
Nếu thời trang Sâm Uy là công ty của Tôn Hàn thì anh chắc chắn sẽ sa thải cô ta.
Tiếc là không phải. Hơn nữa thời gian anh ở lại Giang Châu đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Do đó, đối với anh, việc có sa thải Trần Hương hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Bởi vì sau này, bọn họ sẽ không còn liên hệ gì với nhau nữa.
Ba ngày sau, Trần Hương đã trở về.
Vương Tuyên Binh đã bị bắt và chắc chắn sẽ bị tuyên án.
Thật ra mẹ cô ta, Lưu Văn Hương, cũng chẳng đau buồn quá nhiều. Tuy những năm qua, Vương Tuyên Binh là kẻ đi đứng khập khiễng, nhưng ông ta cũng chẳng ngoan hiền gì mấy, không uống rượu thì cờ bạc. Nếu không nhờ tiền trợ cấp của Trần Hương thì việc chi tiêu trong nhà đã chẳng cầm cự được đến giờ này.
Tội của Vương Tuyên Binh không nặng cũng không nhẹ. Có lẽ ở tù vài năm sẽ khiến ông ta ăn năn hối cải.
Về phần Đậu Quân, Trần Hương cũng đã hẹn gã ra gặp mặt.
Đến tối, Tôn Hàn đặt phòng ở nhà hàng Hồng Thái, rồi cùng Trần Hương chờ Đậu Quân trong phòng.
“Ối chà, tôi chưa từng đến nhà hàng nào to như thế này đâu! Trần Hương à, bạn trai cô đúng là giàu có thật đấy. Chẳng trách cô lại chọn anh ta thay vì tôi!”
Đậu Quân vẫn ăn mặc xuềnh xoàng như mọi khi, vừa bước vào phòng đã tỏ thái độ thù hằn đối với Tôn Hàn.
Trần Hương vốn định giải thích mối quan hệ giữa mình và Tôn Hàn, nhưng lại bị Tôn Hàn ngăn cản.
“Ngồi đi!”
Bịch.
Đậu Quân nghiêng ngả ngồi xuống, móc bao thuốc lá giá rẻ mang theo bên mình ra rồi châm một điếu, đoạn bảo, “Với người có địa vị như anh thì chắc chẳng thèm hút loại thuốc này đâu, tôi khỏi mời anh nhé!”
Đậu Quân vẫn biết mình biết người lắm.
“Cho tôi một điếu thử xem”.