Nếu không phải cuộc sống bức bách, sao mà cô bằng lòng hoang phí tuổi thanh xuân của mình ờ những chỗ như chợ bán thức ăn chứ?
Sau khi bước vào tòa cao ốc, Liễu Y Y dựa theo bảng hướng dằn tìm được phòng nhân sự, nộp sơ yếu lý lịch của mình.
Giám đốc phòng nhân sự liếc nhìn sơ yếu lý lịch một chút đã đánh glá Liễu Y Y trên dưới đầy ý vị: “Được, cô đi theo tôi”.
Liễu Y Y không hiếu chuyện gì xảy ra, chỉ có thế đi theo bước giám đốc vào trong một phòng làm việc có treo biến là tống giám đốc, đối mặt VỚI một người phụ nữ dáng vẻ duyên dáng đang làm việc: “Chị Hương, đây là người mà tổng giám đốc mới chỉ mặt gọi tên đang cần, chị là trợ lý tổng giám đốc, người thì tôi giao cho chị nhé”.
“Người mà tổng giám đốc mới đang cần à? Tôi nói Vương Bách Xuyên này cũng thật là, còn chưa được lên chức đã cài gắm người nhà mình vào rồi, cũng khỏng biết đường tránh nghi ngờ’.
“Ha ha, cũng chỉ có chị Hương mới dám gọi thắng tên của sếp Vương như thế, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tạm biệt”.
Trưởng phòng nhân sự bật cười ha ha, đế lại Liễu Y Y rồi rời đi.
Người phụ nữ tên là Trần Hương hơi nhướng hàng lông mày xinh đẹp, lên tiếng nói: “Cứ làm ở bên này trước đã, đợi tống giám đốc được xác định thì tự nhiên sẽ đến gặp cô”.
Liễu Y Y không hiếu gì cả: “Cái gì người mà tống giám đốc cần? Người nhà gì chứ? Tôi… Tôi không hiếu lắm”.
Trần Hương bị chọc cười, đánh giá dáng người Liễu Y Y từ trên xuống dưới, bộ dáng vô cùng thấu
hiểu, bật cười chế nhạo: “Được rồi, chỉ dựa vào học lực của cô thì có xếp hàng tám trăm năm cũng không vào được thời trang Sâm Uy đâu. Rốt cuộc là nguyên nhân gì tự bản thân cô rõ ràng là được, cũng không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt tôi đâu”.
“Có điều, Vương Bách Xuyên cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, quan hệ của cô và anh ấy… Phì…”.
Lời nói có ẩn ý!
Lúc này một người đàn ông mặc vest đen khoảng chừng ba mươi tuổi bước nhanh tới đây: “Hương Hương đang nói gì tôi thế?”
“Không nói gì cả, trông bộ dáng tươi vui đắc ý của anh Vương kìa, vị trí tống giám đốc chắc chắn đã định rồi, sau này tôi chính là cấp dưới của anh Vương đấy, anh phải chăm sóc tôi một chút nhé”.
“Đúng rồi, cô gái xinh đẹp này tới tìm anh”.
“Tìm tôi à?”
Nhìn thấy dung nhan của Liều Y Y, Vương Bách Xuyên lập tức liếm môi.
Tổng giám đốc tiền nhiệm đế lại báu vật Trần Hương không dẫn đi, hiện giờ còn có một người đẹp như thế này đến đây.
Đúng thật là thăng quan phát tài, diễm phúc cũng không tệ, đường quan đường tình cả hai đều đắc ý.
Vương Bách Xuyên lúc này đã ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn ta.
Khụ khụ, theo tôi vào đây!’
Vương Bách Xuyên cũng không quan tâm tới lai lịch của Liễu Y Y, chỉ ho khan vài tiếng rồi mớ cửa phòng làm việc và dặn dò.
Lúc này đây Liễu Y Y cũng không hiếu gì, sao tự dưng cô ấy lại biến thành người có quan hệ? Chẳng lẽ việc cô ấy được tuyến vào làm có ấn tình nào khác?
Nhưng ngẫm nghĩ trong chốc lát, cô ấy vẫn tiến vào văn phòng của tổng giám đốc.
Rốt cuộc là có chuyện gì, cứ hỏi tổng giám đốc sẽ biết ngay thôi.
Vả lại, cô ấy thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội
này.
Đợi khi cánh cửa của phòng làm việc đóng lại, mấy nhân viên nữ lập tức tới gần Trần Hương, líu ra líu ríu.
“Chị Hương, cô gái kia có lai lịch thế nào vậy?’
“Đúng vậy, người của giám đốc Vương hả?”
Trần Hương cười khà khà bĩu môi: “Chuyện thế nào cơ? Các cỏ không biết à?”
“ôi, e là lại giống với mấy người trước đó thôi, đồng ý với “yêu cầu” kia của Vương Bách Xuyên rồi mới tiến vào. Chăc đợi khi Vương Bách Xuyên chơi chán rồi sẽ tìm một cái cớ đế đuổi đi thôi”.
“Chỉ vì một chức vụ, đúng là ngốc thật!”