Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

Nhưng sau khi bố nuôi mất, anh như người thừa trong nhà, mẹ nuôi Dương Dung chỉ quan tâm tới người con trai út của mình.

Đồ chơi, quần áo mới và thịt kho đều là của cậu ta hết.

Anh và em gái Từ Hạ còn không được hưởng một phần mười tình thương của mẹ nuôi.

Một năm trước khi bố nuôi mất, Tôn Hàn được bảy tuổi, khi ấy anh mới biết thân thế của mình. Có người đã đưa một khoản tiền cho một gia đình bình thường họ Từ ở Mục Thành để họ nuôi dưỡng anh.

Cũng vì lý do này nên Tôn Hàn không mang họ Từ.

Còn ai là người đã gửi anh và bố mẹ ruột của anh là ai thì bố nuôi không biết, anh lại càng không.

Bố nuôi chỉ nói, gửi kèm với anh khi còn đỏ hỏn cho nhà họ có một miếng ngọc bội, giờ mẹ nuôi anh đang giữ nó.

Nếu một ngày nào đó, người thân của anh tìm tới thì đấy chính là thứ để chứng minh thân phận của anh.

Bố nuôi còn nói có lẽ thân thế của anh không đơn giản.

Năm mười sáu tuổi, Tôn Hàn đã rời khỏi nhà. Anh mới lên cấp ba được một tháng, đã bị anh trai của mẹ nuôi dẫn tới Giang Châu làm công trình.

Khi ấy, mẹ nuôi Dương Dung đã nói với anh thế này: bố nuôi con đã mất rồi, con là anh cả trong nhà thì nên ra ngoài kiếm tiền cho em trai đi học.

Tôn Hàn vẫn nhớ như in ngày đó, bởi khi ấy sau cuộc thi cuối tháng đầu tiên của năm lớp mười, thành tích của anh đã đứng thứ ba toàn lớp.

Nhưng tờ giấy khen ấy đã bị anh vò nát ở sau lưng.

Từ đó, anh đã lưu lạc nơi đất khách bảy năm.

Ông bác dẫn anh đến làm việc ở công trường đã bị đuổi vì ăn cắp vật liệu xây dựng, còn Tôn Hàn lại được cất nhắc lên làm quản đốc vì chăm chỉ.

Mấy năm sau, anh đã kiếm được chút tiền.

Nhờ có số tiền này mà em gái anh không phải lo chi phí học đại học, cô bé kém anh bảy tuổi, bây giờ chắc cũng mới tốt nghiệp.

Lúc vào tù, Tôn Hàn đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, chứ không còn là chàng trai ngây thờ mười sáu tuổi, nghĩ mẹ nuôi mình nói gì cũng đúng nữa.

Tối đó, biết có lẽ mình phải ngồi tù, Tôn Hàn đã đưa cho Lục Hạo một khoản tiền, chính là học phí của em gái.

Nếu số tiền ấy rơi vào tay mẹ nuôi thì chắc chắn bà ta lại tiêu hết cho em trai.

Với mẹ nuôi anh mà nói thì cả thế giới này đều là của em trai anh.

Từ khi ra tù đến nay, Tôn Hàn mới về nhà lần đầu, nhưng cũng có lý do cả.

Lẻng xẻng!

“Ai đấy?”

Sau khi nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn ấy, mạch suy nghĩ của Tôn Hàn đã bị ngắt quãng.

Người mở cửa là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cao ngang với Tôn Hàn, tuổi tác cũng xêm xêm.

“Anh, anh!”, người đàn ông thoáng giật mình rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin: “Anh, anh ra tù rồi à?”

“Được một thời gian rồi, nhưng giờ anh mới về”, Tôn Hàn cười đáp.

Nói rồi, Tôn Hàn định giơ tay ra vỗ vai Từ Tiểu Bân, anh em lâu ngày không gặp cũng nên tỏ ra thân thiết một chút.

Nhưng Từ Tiểu Bân lại né người tránh đi, vẻ ngạc nhiên cũng đã biến mất, thay vào đó là nói với vẻ không hài lòng: “Anh vào đi!”

“Ừ”.

Tôn Hàn bình tĩnh đi vào nhà.

Sau khi đi vào căn phòng khách khá nhỏ, anh mới phát hiện có hai mẹ con nhà nào đó đến chơi.

Cả bà mẹ và cô con gái đều ăn mặc thời thượng, hợp mốt, đã thế còn trang điểm đậm.

Bà mẹ ngồi trên chiếc ghế nhựa, cười cười nói nói.

“Con, con về lúc nào đấy?”, mẹ nuôi Dương Dung cũng kinh ngạc nhìn Tôn Hàn, vì bà ta không biết anh đã ra tù.

Nhưng so với vẻ mặt bất mãn của Từ Tiểu Bân, thì Dương Dung lại tỏ vẻ khó chịu.

Như thể đang trách Tôn Hàn chọn không đúng lúc để về.

“Cô ơi, ai đây ạ?”, cô con gái đánh phấn đến mức mặt trắng bệch tò mò hỏi.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận