Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

Tám, chín phần là vậy rồi.

Ông chủ Hứa vội vàng cười với Tần Chính, “Tôi có nổi cáu với ai thì không dám nổi cáu với thầy. Ban nãy tôi hơi kích động, là tôi sai! Xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, bức thư pháp này do vị nào tặng thế?”

“Người đó đã đi rồi!”

“Vậy trong phòng, có bao nhiêu vị họ Tôn ạ?”

“Có mỗi Tôn Hàn thôi. Ông chủ Hứa à, rốt cuộc anh có ý gì?”, Tần Chính càng nghe càng thấy mờ mịt, bực bội hỏi lại.

Rốt cuộc ông chủ Hứa cũng xác định được rồi!

“Chú Hứa à, rốt cuộc chú có ý gì vậy ạ?”, Cổ Ngọc Phong cũng lo lắng hỏi.

Đến bây giờ, anh ta vẫn chưa hiểu mình đã làm gì mạo phạm đến ông chủ Hứa!

“Ý gì à? Cậu nói bức của cậu là bút tích thật?”, ông chủ Hứa lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Cổ Ngọc Phong.

Ánh mắt ấy làm Cổ Ngọc Phong hoảng sợ, song vẫn trả lời theo bản năng, “Là thật đấy ạ, cháu đã bỏ ra mấy trăm nghìn…”

Soạt!

Ông chủ Hứa đột nhiên giật lấy bức thư pháp của Cổ Ngọc Phong rồi xé ra thành từng mảnh vụn, “Bút tích thực cái con khỉ! Cậu và Cổ Binh đúng là y như nhau, chỉ biết mở to mắt mà ba hoa nói dối!”

Những người có mặt ở đó đều sửng sốt.

Bức thư pháp có giá trị mấy trăm nghìn, vậy mà nói xé là xé ngay.

Xé thì xé, nhưng vì sao lại xé chứ?

Cổ Ngọc Phong cũng kinh ngạc vô cùng, uất ức nói, “Chú Hứa à, ban nãy chú còn nói bức của cháu là…”

“Là bút tích thật chứ gì?”

Ông chủ Hứa cười khẩy, chỉ tay vào bức thư pháp kia, “Cậu biết bức thư pháp này do ai mua chứ?”

“Cháu… Chẳng phải là tên Tôn Hàn nghèo hèn…”

“Nghèo cái đầu cậu. Cậu làm sao sánh bằng cậu Tôn nhà người ta chứ? Tôi thấy cậu còn ngoan cố lắm. Ông đây sẽ nói cho cậu biết, để cậu chết cho rõ ràng!”

Ông chủ Hứa chỉ vào bức thư pháp kia rồi gằn từng chữ, “Bức thư pháp này do anh La đích thân mua cho cậu Tôn để cậu ấy tặng cho ân sư đấy! Anh La thì chắc cậu không biết, thế cậu biết La Thông chứ nhỉ?”

Ầm!

Những người trong căn phòng đều tĩnh lặng như tờ.

La Thông là người giàu nhất huyện Mục, ai mà không biết chứ?

Nhưng nghe giọng điệu này, có vẻ ngay cả người giàu nhất huyện Mục cũng phải vâng lời Tôn Hàn!

Ai mà dám tin?

Nhưng ai mà dám không tin?

Kể cả Tần Chính cũng cảm thấy cõi lòng dậy sóng.

Trước đó Tần Chính còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Tôn Hàn lại giàu đến mức mua được một bức thư pháp có giá hàng trăm nghìn tệ của Ngô Nguy để tặng cho ông ấy chứ!

Nhưng bây giờ ông ấy còn thấy khó hiểu hơn.

Cậu học trò năm xưa bỏ học vì nhà nghèo của ông ấy, sao lại có qua lại với người như La Thông, lại còn được ông chủ Hứa gọi là cậu Tôn!

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận