Con gái ông ta đúng là làm ỏng ta nở mày nớ mặt, đối lại là trước kia, Lâm Hữu có nằm mơ cũng không thế đến một nơi như khách sạn Thiên Tế.
Còn bây giờ, con gái ông ta lại tổ chức đính hôn ở khách sạn này.
Nếu có thế tổ chức lề đính hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế thì sẽ càng hãnh diện. Nhưng Lâm Hữu biết rõ, tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là nơi dành cho những nhân vật chức cao hiến hách, nhà bọn họ không đủ tư cách.
“Đúng rồi, nghe nói hỏm nay có một nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở tầng cao nhất, không biết là ai nhỉ?”
“Mặc kệ là ai, nhưng đó chắc chắn là nhân vật lớn! Nhớ lần trước tổ chức ở khách sạn Thiên Tế là tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của gia chủ nhà họ Liều!”
“Mỹ Quyên à, cháu và Minh Phong đính hôn, chắc chắn cũng sắp kết hôn. Hay là hai cháu tố chức hôn lễ ở tầng cao nhất đi, đế những người họ
hàng chúng ta thơm lây, lên xem dáng vẻ của khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Châu là nhưthế nào”.
Mấy người họ hàng của nhà họ Lâm tiếp chuyện, còn Tôn Hàn, chồng trước của Lâm Mỹ Quyên thì ai còn nhớ là ai.
Lâm Mỹ Quyên có chút xấu hổ, cỏ ta cũng muốn đính hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, nhưng phải có năng lực đó mới được!
Lúc này, Đường Minh Phong ở bên cạnh cất tiếng: “Vốn đĩ lần đính hôn này đã đặt ở tầng cao nhất khách sạn Thiên Tế, nhưng vì có nhân vật lớn tố chức sinh nhật cho con gái ở đó, nên bọn cháu đã chủ động nhường ra”.
“Đợi lúc bọn cháu kết hỏn nhất định sẽ tố chức ở tầng cao nhất!”
Lâm Mỹ Quyên ghé đến bên tai Đường Minh Phong thì thầm, có vé trách cứ anh ta nói bậy: “Tâng cao nhất đắt như vậy, khi chúng ta kết hôn làm sao tổ chức ở tầng cao nhất được?”
Lúc bọn họ đặt tiệc ở nhà hàng Thiên Tế cũng đã nghĩ tớl tầng cao nhất, nhưng nghe nói giá trên đó là tám mươi tám nghìn tệ một bàn, bọn họ nghe xong thì từ bỏ ý định.
Nếu bao trọn tầng cao nhất thì không chỉ là số tiền đó!
Đường Minh Phong nói kết hôn sẽ tổ chức ở tầng cao nhất, đúng là có sĩ diện đấy, nhưng đến lúc kết hôn làm sao giải thích?
Đường Minh Phong nhỏ giọng trả lời: “Tôn Hàn sớm muộn gì cũng lộ tấy trước mặt ông hai Thẩm, đến lúc đó lại bán Đồng Đồng với giá năm mươi triệu tệ, khỏng phải sẽ có tiền cho chúng ta tổ chức lễ cưới trên tầng cao nhất hay sao?”
Lâm Mỹ Quyên lập tức sáng mắt lên, không lo lắng nữa, thuận theo lời của Đường Minh Phong mà nói với mọi người: “Đúng, cháu và Minh Phong sẽ kết hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, đến lúc đó mọi người phải đến sớm đấy nhé!”
“Chắc chắn rồi!”
“Ha ha, có phải tháng sau là kết hôn rồi không?”
“Chúc mừng Mỹ Quyên, cuối cùng cũng tìm được người chồng như ý. Trước kia tôi đã nói mà, Tôn Hàn không xứng với cháu…”
Người họ hàng nói ra lời này còn không nhớ mình đã nói lúc nào.
Lúc đó, bọn họ chỉ nói là Lâm Mỹ Quyên gả cho một thanh niên tài giỏi, có mệnh giàu sang!
Chẳng qua lúc đó khác bây giờ khác, Tôn Hàn vừa mới ra tù, còn Đường Minh Phong mới là ông chủ có công ty của riêng mình.
Lúc này, một chiếc Mercedes s dừng ở bên ngoài suối phun của khách sạn Thiên Tế.
Tôn Hàn bế Đồng Đồng xuống xe, nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, nếu hôm nay mẹ con không đến sinh nhật con, con có buồn không?”
Thật ra anh có cách đế Lâm Mỹ Quyên đến tham gia sinh nhật lần thứ sáu của Đồng Đồng, nhưng Lâm Mỹ Quyên không có lòng, ép cô ta đến đây cũng chẳng ý nghĩa gì.
Đồng Đồng chớp mắt, bất chợt tủi thân muốn khóc, nhưng vẫn dùng giọng non nớt nói: “Có bố ờ bên cạnh Đồng Đồng vào sinh nhật là Đồng Đồng vui lắm rồi”.
Trẻ con không biết nói dối, Tôn Hàn nhận ra được Đồng Đồng đang dối lòng.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Có lẽ bây giờ Lâm Mỹ Quyên đang ở tầng nào đó của khách sạn Thiên Tế, tình cảm dạt dào với
Đường Minh Phong, đâu còn nhớ tới đứa con gái là Đồng Đồng.
Anh đưa tay kéo trán Đồng Đồng áp sát vào trán mình: “ừ, bố yêu Đồng Đồng nhất”.
“Vậy… cô Liều thì sao ạ? Cô ấy có đến mừng sinh nhật với Đồng Đồng không?”, Đồng Đồng đột nhiên hỏi.
“Chắc cô ấy đang trên đường đến đây”, Tôn Hàn cười đáp.
Anh rất vui vì Đồng Đồng cũng thích Liều Y Y.
Hai bố con mau chóng đi vào đại sảnh.