Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

“Tôi có đùa sao?”, như sực nhớ ra gì đó, Tôn Hàn bèn nhìn về phía Tần Chính, “Thầy à, những năm ấy vì chuyện của em mà thầy đã chịu nhiều uất ức, đúng không ạ?”

Người ta thường nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền muôn phương.

Nhờ Ngô Tuyết Phong kể nên Tôn Hàn biết chuyện của mình đã lan truyền khắp cả trường. Có lẽ học sinh bây giờ không biết Tôn Hàn là ai, những những giáo viên có thâm niên đều biết cả.

Tần Chính là giáo viên chủ nhiệm nên thể diện cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Việc Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức thường bị những đồng nghiệp không ưa Tần Chính mang ra chế giễu, lần nào cũng làm Tần Chính giận đến mức đỏ bừng mặt nhưng lại không thể phản bác.

“Tôn Hàn, em đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi”, Tần Chính an ủi Tôn Hàn, muốn anh đừng để tâm đến chuyện ấy nữa.

Nhưng Tôn Hàn vẫn thận trọng lắc đầu, “Thầy à, dù là chuyện thôi học hay phạm tội, em đều đã khiến cho thầy phải xấu hổ”.

“Nhưng giờ thầy sắp nghỉ hưu rồi, em phải làm thầy hãnh diện một lần!”

 

“Em sẽ giải quyết chuyện tiền sửa chữa, cũng sẽ tham gia tiệc quyên góp!”

Sau bữa tối ở nhà Tần Chính, mọi người ra về.

Khi xuống lầu, Ngô Tuyết Phong không cùng đường, nên chào mọi người rồi đi trước.

Lý Tình lái chiếc BMW-3 Series, hạ cửa sổ xuống rồi cười nói với Tôn Hàn đang đứng bên đường, “Cần tôi đưa cậu một đoạn không?”

Thật ra Tôn Hàn cũng không bận tâm chuyện này, vấn đề là còn anh và Trần Thanh Sương ở đây. Lý Tình nói muốn đưa anh về nhưng lại không nhắc đến Trần Thanh Sương, anh bèn xua tay từ chối, “Thôi, tôi ở gần đây, đi bộ vài bước là đến rồi”.

“Ha ha, chúng tôi sống ở phía Nam, Kim Diệp Viên của cậu ở phía Bắc mà cậu bảo gần à? Được rồi, thích đi bộ thì đi đi, tạm biệt!”

Lý Tình có vẻ không có ý đưa anh về thật, đưa tay tạm biệt với vẻ chế giễu rồi lái chiếc BMW của mình đi mất.

“Lái một chiếc xe cỏn con thôi thì hay lắm sao!” Trần Thanh Sương le lưỡi nhìn theo đèn đuôi xe, đoạn nhìn sang Tôn Hàn rồi nói, “Hay là chúng ta bắt taxi đi, cậu sống ở cách đây khá xa mà”.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, từ đây đến toà nhà Kim Diệp Viên phải mất ít nhất một giờ đồng hồ.

“Mình sống ở khách sạn Bảy Ngày, ở ngay phía trước thôi, đi mười phút là đến rồi. Cậu chắc cũng ở gần đây nhỉ”, Tôn Hàn trả lời.

Trong ký ức của anh, hình như Trần Thanh Sương sống ở khá gần đây.

“Ra là vậy!”, Trần Thanh Sương chép miệng, rồi bỗng phì cười, “Tí nữa thì quên mất cậu là người có tiền. Người giàu ở khách sạn là chuyện quá bình thường! Thế thì tốt rồi, thật ra mình cũng muốn đi bộ một lát!”

Khách sạn Bảy Ngày, tên thì không đẹp lắm nhưng đây là một khách sạn cao cấp chính hiệu ở Mục Thành, phòng hạng thấp nhất cũng ba, bốn trăm một đêm. Nếu ở phòng tổng thống cao cấp nhất thì e là hơn cả nghìn.

Có lẽ Tôn Hàn ở phòng loại đó.

Một nghìn cho một đêm ngủ trọ, Trần Thanh Sương quả thật khó mà tưởng tượng.

Lý Tình còn nghĩ Tôn Hàn vẫn ở khu nhà xa xôi Kim Diệp Viên ấy, nào có ngờ bản thân cô ta còn không chi trả nổi những thứ mà Tôn Hàn có thể chi trả!

“À phải, Phương Minh Nguyệt đã liên lạc với cậu rồi đúng không?”

Hai người đi trên vỉa hè lấp lánh ánh đèn, Tôn Hàn thuận miệng hỏi.

Trần Thanh Sương gật đầu, “Ừ, gọi rồi. Nhưng mình không vội, năm sau đến Giang Châu báo cáo là được!”

“Thế sau này đến Giang Châu, có phải mình có thể rủ cậu đi chơi bất kỳ lúc nào không?”

Tôn Hàn lắc đầu cười, “E là không được”.

“Sao vậy, do cậu bận, hay thấy có một cô bạn như mình làm cậu mất mặt?”, Trần Thanh Sương thắc mắc.

Tôn Hàn giải thích, “Đều không phải. Vì năm sau mình không ở Giang Châu nữa”.

“À, ra vậy! Thế cậu đi đâu?”, vẻ nuối tiếc hiện rõ trên mặt Trần Thanh Sương. Cô ấy còn nghĩ đến Giang Châu rồi có thể thi thoảng tìm Tôn Hàn, không đến mức không có người bạn nào.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận