“Em quyên năm nghìn ạ! Thầy ơi, tuy không giàu có gì, nhưng em rất sẵn lòng hỗ trợ trường cũ!”, Trần Thanh Sương lập tức đồng ý.
“Em là giáo viên của trường, cũng sẽ quyên năm nghìn!”
“Không phải thầy cần các em quyên góp bao nhiêu, mà là muốn nhờ mấy em hỏi thăm vài ông chủ lớn, xem có thể thuyết phục họ quyên góp một chút không!”, Tần Chính vừa vui vừa thấy buồn cười.
“Tôn Hàn, còn cậu thì sao? Cậu quyên góp bao nhiêu?”, Lý Tình đột nhiên hỏi Tôn Hàn, vẻ mặt giễu cợt.
Đúng lúc này, Tần Chính lên tiếng, “Tôn Hàn à, thầy muốn thương lượng với em một chuyện”.
Tôn Hàn khó hiểu hỏi lại, “Thầy cứ nói ạ!”
Tần Chính do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, “Thầy nghĩ có thể sẽ mất từ ba đến năm năm, thậm chí lâu hơn để xây trường mới. Nhưng tình trạng bây giờ của trường thật sự rất tệ, việc sửa chữa là điều bắt buộc!”
“Đây cũng là năm giảng dạy cuối cùng của thầy. Sau buổi tiệc, thầy sẽ nghỉ hưu. Thầy muốn góp sức cho trường, cũng không quên ba mươi năm thăng trầm của thầy ở Nhất Trung”.
“Nhưng em cũng biết thầy chỉ là một giáo viên bình thường, không có nhiều tiền. Ý thầy là, thầy muốn bán bức thư pháp mà em tặng cho thầy, rồi quyên góp toàn bộ cho trường!”
Món quà ấy do Tôn Hàn tặng, ông ấy đưa ra quyết định này, tất nhiên phải hỏi ý đối phương.
Đây là sự tôn trọng!
Tôn Hàn bật cười, không trả lời Tần Chính mà hỏi một chuyện khác, “Việc tu bổ trường cần khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
“Ít nhất cũng phải ba triệu!”
“Thầy đừng bán món quà em tặng cho thầy ạ. Việc sửa chữa ấy cứ để em lo!”, Tôn Hàn chu đáo nói.
Đổi lại là sự sững sờ của mọi người.
Lý Tình cảm thấy rất khó tin, bèn cảnh cáo anh, “Tôn Hàn, đây không phải chuyện đùa!”
“Tôi có đùa sao?”, như sực nhớ ra gì đó, Tôn Hàn bèn nhìn về phía Tần Chính, “Thầy à, những năm ấy vì chuyện của em mà thầy đã chịu nhiều uất ức, đúng không ạ?”
Người ta thường nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền muôn phương.
Nhờ Ngô Tuyết Phong kể nên Tôn Hàn biết chuyện của mình đã lan truyền khắp cả trường. Có lẽ học sinh bây giờ không biết Tôn Hàn là ai, những những giáo viên có thâm niên đều biết cả.
Tần Chính là giáo viên chủ nhiệm nên thể diện cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Việc Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức thường bị những đồng nghiệp không ưa Tần Chính mang ra chế giễu, lần nào cũng làm Tần Chính giận đến mức đỏ bừng mặt nhưng lại không thể phản bác.
“Tôn Hàn, em đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi”, Tần Chính an ủi Tôn Hàn, muốn anh đừng để tâm đến chuyện ấy nữa.