Tắm xong, Tôn Hàn mở điện thoại ra, thấy Triệu Thiên Giang đã chấp nhận lời mời kết bạn, còn gửi mặt cười cho anh.
Tôn Hàn cũng mỉm cười, gửi lại mặt cười, còn nhắn thêm một câu, “Hy vọng cậu vẫn khoẻ!”
Thường thì lời nhắn mở đầu sẽ là ‘lâu rồi không gặp’, nhưng với người có khí khái giang hồ như Triệu Thiên Giang thì câu ‘hy vọng cậu vẫn khoẻ’ sẽ thích hợp hơn.
“Sau khi ra tù, tôi cũng sống vất vưởng mấy năm, vốn định nhờ cậy cậu nhưng cậu cũng gặp chuyện. Hai anh em ta đúng là chung cảnh ngộ!”, Triệu Thiên Giang hồi âm.
Khi ấy lớp họ không có nhiều học sinh, mọi người đều biết Triệu Thiên Giang và Tôn Hàn từng ngồi tù, còn có ai ngồi mà mọi người không biết hay không thì không rõ.
“Bây giờ nhờ cậy tôi cũng được mà”.
“Đừng ba hoa nữa! Cậu cũng đừng nói cậu sẽ phụ trách chuyện tu sửa trường, có biết chi phí bao nhiêu không hả!”
“Không nói chuyện này nữa, cậu ở Mục Thành nhỉ? Hôm nào gặp nhau đi!”
“Tối mai phải tăng ca ở công trường cho kịp công trình. Hay ngày kia nhé?”
“Ngày kia không được, hay là ngày diễn ra buổi tiệc của Nhất Trung đi”, Tôn Hàn gửi tin.
Ngày kia, Từ Hạ sẽ kết hôn.
“Được!”
“Cứ vậy trước nhé”.
“Ừ”.
Nhắn tin xong, Tôn Hàn vứt điện thoại sang một bên rồi ngủ mất.
…
“Thưa cậu, Hoàng Tài đang ở câu lạc bộ Long Nhất!”
Chiều hôm sau, La Thông gọi điện cho anh.
Tôn Hàn nhíu mày, “Sắp xếp đi, tôi đến đó một chuyến!”
La Thông nói, “Vậy tôi đến câu lạc bộ trước chờ cậu nhé?”
“Không sao, tôi tự đi”, Tôn Hàn ngăn lại.
Tôn Hàn thay một bộ quần áo khác rồi lái xe đến câu lạc bộ Long Nhất.
Đã là câu lạc bộ thì thường có rất nhiều món chơi. Tất nhiên cũng tốn phí kha khá.
Nói trắng ra, đây là nơi để dân lắm tiền tiêu khiển.
“Chào mừng quý khách!”
“Chào mừng quý khách!!”
Bước vào quầy lễ tân của sảnh câu lạc bộ được trang hoàng rực rỡ, Tôn Hàn nói thẳng ý định của mình, “Tôi tìm Hoàng Tài”.