“Tôi không có số điện thoại của ông ta, hẹn giúp tôi. Cứ nói là tôi muốn bàn một vụ làm ăn với ông ta”.
“Chuyện này…”
“Mười nghìn tệ!”, Tôn Hàn lấy điện thoại ra.
“Tôi làm ngay ạ!!”
Cô nhân viên lễ tân do dự một chút, sau khi liếc nhìn xung quanh mới cẩn thận lấy điện thoại di động ra quét mã nhận mười nghìn tệ, rồi lập tức gọi điện giúp Tôn Hàn.
Chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi đã nhận được mười nghìn tệ, tìm đâu ra một món hời to như thế chứ?
Sau khi nói vài câu, cô nhân viên lễ tân mới trả lời Tôn Hàn, “Ông chủ Hoàng đang ở phòng V1 trên lầu sáu. Anh có thể đi thẳng lên phòng ạ”.
“Cảm ơn”.
Tôn Hàn không nhiều lời, đi lên lầu bằng thang máy.
Cạch!
Tôn Hàn đẩy cửa bước vào. Lúc này có rất nhiều người ở trong phòng, gái xinh cũng không ít.
Thấy có người vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tôn Hàn.
“Cậu chính là người muốn bàn chuyện làm ăn với anh Hoàng? Lông còn chưa mọc hết mà đã bắt chước người ta học bán buôn. Cậu thuộc gia tộc nào?”, một tên đeo dây chuyền vàng ở cổ ngông nghênh đứng dậy hỏi chuyện.
“Ha ha ha…”
Cả phòng lập tức cười ầm lên.
Hoàng Tài ngồi giữa, trái ôm phải ấp, tay cầm điếu xì gà, thấy Tôn Hàn lạ mặt quá nên cũng không còn hứng thú nữa.
Còn nghĩ người mà nhân viên lễ tân của câu lạc bộ Long Nhất đã trịnh trọng gọi điện thông báo hẳn phải là nhân vật ghê gớm lắm.
Gặp một chút cũng chẳng sao. Nhỡ đâu có một vụ làm ăn lớn thật thì sao?
Không ngờ chỉ là một thanh niên.
Hoàng Tài thấy rất vô vị, phỏng đoán đây là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết khởi nghiệp và muốn kêu gọi đầu tư, nên mới tìm đến ông ta.
Hoàng Tài không quen Tôn Hàn, nhưng Tôn Hàn biết Hoàng Tài.
Là người trong màn hình giám sát của tiệm bà Kim.
Tôn Hàn từng bước tiến lại gần Hoàng Tài, nhẹ nhàng nói, “Thật ra tôi không đến đây để bàn chuyện làm ăn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!