Hiệu trưởng La vừa nhìn Tần Chính vừa cảm thán, “Thầy Tần à, thầy có một cậu học trò rất khá đấy!”
Nhất Trung có rất nhiều học sinh ưu tú, nhưng chưa từng có ai đạt được thành tựu và yêu quý trường cũ như Tôn Hàn.
Hai mươi triệu, là tiền thật đấy
Đặc biệt là khi quyên góp cho một ngôi trường nhỏ bé như Nhất Trung, danh tiếng có được thực sự rất ít ỏi, hoàn toàn không ngang bằng với số tiền đã bỏ ra.
Có thể nói, việc Tôn Hàn đại diện bất động sản Thịnh Hạ hoàn toàn không dính dáng đến bất kỳ lợi ích gì.
Đây mới là điều đáng quý.
Có lẽ cũng không phải vì báo đáp ơn nghĩa dạy dỗ của trường.
Hiệu trưởng La chưa chắc biết những học sinh khác, nhưng cái tên của Tôn Hàn đã lan rộng khắp trường.
Ai mà chẳng biết chuyện anh từng phạm tội?
Chính vì người tên Tôn Hàn này, mà Tần Chính đã từng chịu sự chế nhạo của rất nhiều giáo viên không ưa ông ấy trong trường.
Mà lần nào cũng vậy, Tần Chính không hề tranh cãi, chỉ nói với họ rằng “đánh kẻ chạy đi chứ chẳng ai đánh người chạy lại, Tôn Hàn là một đứa trẻ tốt”.
Nhưng có ai tin?
Hiệu trưởng La biết Tôn Hàn chỉ học ở Nhất Trung một tháng, thôi học xong thì đi làm.
Trong độ tuổi tươi đẹp nhất, anh không hề nghịch phá làm càn như những cậu trai khác.
Chỉ có một tháng thôi, không thể nào lại có tình cảm sâu sắc với trường.
Hiệu trưởng La lắng nghe cả quá trình Tôn Hàn điềm tĩnh phát biểu trên sân khấu. Anh không nhắc đến lý lịch của mình, không nói mình đã vất vả đạt được thành công ngày hôm nay như thế nào, cũng không khoe khoang về năng lực của bản thân để hạ thấp những người đồng trang lứa.
Điều mà Tôn Hàn nhắc đến nhiều nhất, là thầy Tần.
Có lẽ tối nay Tôn Hàn đến đây quyên tặng hai mươi triệu là vì muốn nói cho tất cả những người ở Nhất Trung biết rằng, học trò mà Tần Chính đã dạy, không một ai khiến ông ấy xấu hổ cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!