“Ông đoán xem tôi có thể hay không?”, trong lòng Trương Hằng không chắc chắn lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kiên định.
Từ Khang Niên nhìn Tôn Hàn, thấy đối phương không nói gì thì biết mình có thể tự tự lý chuyện này.
Thế là ông ta bật cười, không khách sáo nữa, “Cứ cho là cậu có thể đi. Có điều tôi rất tò mò, nghe cái danh đài phát thanh tỉnh thì đáng sợ phết đấy, nhưng đây cũng chỉ là ngành công nghiệp đã đi xuống, chẳng còn ai mặn mà nữa. Đài phát thanh tỉnh của các cậu thì có gì ghê gớm chứ?”
Câu nói này không hề cho đối phương chút mặt mũi nào.
Trương Hằng không ngờ ông chủ một công ty bất động sản của thành phố mà lại khinh thường đài phát thanh tỉnh bọn họ đến thế. Hắn hung dữ nói, “Chủ tịch Từ, ông ăn nói cẩn thận! Dám xúc phạm đến đài phát thanh tỉnh, tôi bảo đảm trong một tháng, à không, nửa tháng, trong vòng nửa tháng, chúng tôi có thể huỷ hoại danh tiếng của bất động sản Thịnh Hạ, khiến ông chỉ còn con đường phá sản đấy!”
Khi ba hoa những lời này, Trương Hằng đã không còn giữ được bình tĩnh.
Có lẽ đài phát thanh tỉnh có khả năng bôi nhọ bất động sản Thịnh Hạ, nhưng làm một công ty có giá trị thị trường hàng chục tỷ như bất động sản Thịnh Hạ phá sản là điều bất khả thi với họ.
Từ Khang Niên cố ý hỏi, “Vậy cậu cảm thấy tôi nên làm gì mới khiến cậu hài lòng?”
Trương Hằng nghĩ Từ Khang Niên vẫn còn biết sợ, bèn vui như mở hội, ung dung nói, “Đầu tiên, đưa cho tôi năm triệu phí bồi thường. Thứ hai, tôi muốn Tôn Hàn rời khỏi công ty bất động sản Thịnh Hạ, không được có bất kỳ quan hệ gì với bất động sản Thịnh Hạ nữa. Tôi biết trong tay cậu ta có cổ phần, số cổ phần này không được phép mang theo, còn chủ tịch Từ muốn giải quyết thế nào thì tuỳ ông”.
Hắn nói những điều này như lẽ đương nhiên vậy.
“Hầy, đúng là dám nói thật”, Từ Khang Niên thở hắt ra đầy buồn bã.
“Chẳng lẽ chủ tịch Từ không đồng ý?”, Trương Hằng nói bằng vẻ dữ tợn. Hắn buộc phải để Tôn Hàn trả giá cho cái tát ấy!
“Đồng ý? Ha ha. Tôi không biết nên nói cậu tuổi trẻ không biết sợ, hay nói cậu ngây thơ nữa. Cậu thực sự nghĩ cho rằng một nhân viên kế hoạch của một đài phát thanh tỉnh cỏn con có thể uy hiếp tôi?”
“Không ngại nói cho cậu biết, dù trưởng đài Ngô Tân Cương của cậu ở đây cũng không dám ăn nói với tôi như vậy!”
Từ Khang Niên cảm thấy buồn, là buồn cho Trương Hằng .
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!