Tạ Phương lại nói với Tôn Hàn: “À, quyền huynh thế phụ, Tôn Hàn, cậu thấy sao?”
Tôn Hàn cười đáp: “Tôi không liên quan đến chuyện này”.
“Ơ kìa, sao cậu lại nói thế? Cậu là anh trai của Tiểu Bân cơ mà, ngoài cậu ra thì còn ai quyết định được chuyện này nữa? Thật ra bên nhà chúng tôi cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là chuyện sính lễ thôi, trước vốn năm trăm nghìn là rất phù hợp rồi”.
“Nhưng giờ thân phận của cậu đã khác, nếu em trai kết hôn mà có năm trăm nghìn tiền sính lễ thì nghe hơi kỳ, bạn cậu tới dự hôn lễ mà biết được thì cậu cũng khó ăn nói. Tôi thấy hay là nâng cao tiền sính lễ lên một chút cho thoả đáng nhỉ…”
Tạ Phương tự làu bàu không ngưng nghỉ, nhưng ý tứ chỉ có một, đó là tiền sính lễ.
Tôn Hàn cậu giàu như vậy, tôi không tăng tiền sính lễ cho em trai cậu thì cho ai giờ?
Tôn Hàn nghe không lọt lỗ tai nên lạnh giọng đáp: “Bố tôi mất rồi nhưng mẹ tôi vẫn còn, bà cứ tìm mẹ tôi mà bàn chuyện hôn sự của Tiểu Bân. Tôi chỉ là anh trai thôi, chuyện sính lễ chưa đến lượt tôi phải lo”.
“Ngoài ra, cô Tạ này. Hôm nay, tôi về là để dùng bữa với cả nhà, vì tối nay là tôi rời khỏi Mục Thành rồi. Chuyện hôn sự thì các người để hôm khác tính đi, không nhất thiết phải là hôm nay đâu, tôi nghĩ hai mẹ con bà hôm khác đến đây đi”.
Tôn Hàn hạ lệnh đuổi khách.
Nụ cười trên mặt của Tạ Phương cứng đờ, bà ta không ngờ anh trai của Từ Tiểu Bân lại có thái độ cứng nhắc như vậy.
“Cái cậu này… Bà thông gia, bà nói Tôn Hàn nhà bà một tiếng đi, chúng ta là thông gia rồi, chứ có phải người ngoài đâu”.
Nhưng lần này, Dương Dung không sợ Tạ Phương nổi giận nữa, biết Tôn Hàn đang bực mình, bà ta vội nói: “Chị Tạ, hay để hôm khác rồi hai mẹ con chị đến đây đi. Hôm nay, đúng là nhà tôi ăn cơm gia đình”.
Cuộc sống sau này của bà ta và Từ Tiểu Bân trông cậy hết vào Tôn Hàn.
Bây giờ, Dương Dung có thể đối đầu với bất kỳ ai, trừ Tôn Hàn.
Lâm Nhã Nhi đầy vẻ tủi thân, cô ta không thể ngờ có ngày mình bị Từ Tiểu Bân hắt hủi như vậy.
Cô ta tự mò đến tận cửa mà vẫn bị người ta đuổi đi.
Không nhịn được nữa, Lâm Nhã Nhi hỏi thẳng Từ Tiểu Bân: “Từ Tiểu Bân, anh là đàn ông thì nói gì đi chứ, anh định đuổi hai mẹ con tôi đi ư? Có phải chúng tôi không có suất trong bữa cơm gia đình nhà anh không?”
Lâm Nhã Nhi tin thấy mình tức giận thế này, chắc chắn Từ Tiểu Bân sẽ nghĩ cách dỗ dành cô ta.
Thế là giải quyết được chuyện này.
“Hai người… về đi”.
Nào ngờ Từ Tiểu Bân lại nói vậy, đã thế mặt còn không chút lưu luyến.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!