Lưu Quân muốn nói là đồ giả theo bản năng, Tôn Hàn không thể nào mua được món đồ này.
Nhưng tiếc là Tôn Hàn đã mở lời trước.
“Ôi trời, hóa đơn còn quên cất đi này. Ai mà không biết lại tưởng tôi cố ý khoe khoang mất”.
“Y Y, vốn anh định tặng cho em một món quà thật tuyệt vời, nhưng gấp quá nên chỉ mua được cái đồng hồ một triệu ba trăm mười bốn nghìn tệ này. Anh hơi xấu hổ đấy, nhưng mà ý nghĩa của cái đồng hồ này cũng hay lắm!”
Anh đã dùng cách gậy ông đập lưng ông.
Chiếc đồng hồ có ý nghĩa một đời một kiếp!
Khoảnh khắc này, Liễu Y Y cảm giác như mình đã đi vào thế giới cổ tích, trở thành cô bé Lọ Lem đi giày thủy tinh.
Mà Tôn Hàn chính là chàng hoàng tử đắm mình trong ánh sáng được vạn người dõi theo, chàng hoàng tử ấy đã nhặt được giày thủy tinh của cô.
“Đúng là đồng hồ kim cương sao trời thật!”
Ôn Phương Phương sốt ruột vô cùng, chỉ muốn cầm lấy đồng hồ xem thực hư thế nào, cô ta tức tới nỗi khóe mắt sắp nứt cả ra.
Nhưng cô ta không thể không tin, Tôn Hàn thực sự đã tặng Liễu Y Y đồng hồ kim cương sao trời, thời gian trên hóa đơn là hai tiếng sau khi ở công viên Hàng Sơn.
Liễu Y Y và bạn trai cô ta cố ý diễn kịch, lúc này mới lấy quà ra để biến cô ta và Lưu Quân thành trò hề!
Lưu Quân cũng vô cùng tức giận, mãi lâu sau sắc mặt anh ta mới dịu lại.
“Xem ra anh chỉ đùa mà thôi. Anh đâu phải nhân viên văn phòng chứ, rõ ràng là cậu ấm nhà giàu”.
Đến nước này rồi, nếu Lưu Quân vẫn tin Tôn Hàn chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thì anh ta đúng là đồ ngu.
“Bình thường thôi”, Tôn Hàn trả lời rất lạnh nhạt.
“Anh khiêm tốn quá. Nào, chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi mời anh một ly!”
Lưu Quân đột nhiên cầm cốc rượu lên rót đầy rượu Whisky, sau đó rót đầy cho Tôn Hàn.
Những người trong phòng bao xôn xao cả lên, họ hưng phấn quá đà đấy à?!
Chai Whisky trên bàn là 50 độ, cho dù là bợm rượu cũng đâu có uống được rượu nặng như thế chứ?
Lưu Quân thì vẫn cố chấp uống như vậy.
Nếu đã không thể nào đọ tiền thì chỉ có thể đọ tửu lượng thôi!
Ôn Phương Phương cũng nhìn Lưu Quân bằng ánh mắt cổ vũ. Lưu Quân vào công ty thì luôn đi theo bố cô ta chinh chiến trên các bàn tiệc rượu, cô ta vô cùng tin tưởng vào tửu lượng của Lưu Quân.
Tôn Hàn nói: “Tôi không biết uống rượu lắm đâu”.
Lưu Quân liền kích Tôn Hàn : “Tôn Hàn, đàn ông bây giờ làm gì có ai không biết uống rượu. Anh từ chối thế này thì chẳng đáng mặt đàn ông!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!