Tôn Hàn không bài xích mà chỉ hờ hững đáp một câu.
Lâm Mỹ Quyên cũng không khách sao, lập tức ngồi vào ghế sau trên xe Tôn Hàn luôn.
Sau khi lái xe vào khu biệt thự, Tôn Hàn tiếp tục lái xe lên đỉnh núi.
Điều khiến tâm trạng của Lâm Mỹ Quyên mất bình tĩnh là khi nhìn gương mặt bình thản đang lái xe của Tôn Hàn, cô ta không biết rốt cuộc anh còn giấu mình những chuyện gì nữa.
Thương Sơn là khu biệt thự hạng sang nhất ở Giang Châu, nhà ở vị trí càng cao thì giá tiền càng đắt.
Từ giữa núi đổ lên, giá nhà đã đến con số gần năm mươi nghìn một mét vuông.
Nhưng lúc này, Tôn Hàn đã lái xe đi quá nửa Thương Sơn, mà vẫn chưa có vẻ sắp dừng lại.
Lẽ nào anh sống ở một trong những ngôi nhà trên đỉnh núi đó?
Mỗi căn trên đỉnh núi đều có giá mấy chục triệu, hay thậm chí là vô giá.
Nhưng Lâm Mỹ Quyên không dám nghĩ nữa.
Tôn Hàn không sống ở một trong những ngôi nhà ở vị trí cao, mà là ở căn cao nhất, bất động sản Thịnh Hạ vẫn chưa niêm yết giá cho căn biệt thự độc nhất vô nhị này.
“Anh, em chưa về đâu, em muốn đi dao xung quanh một lúc”.
Sau khi xuống xe, biết Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên có chuyện cần nói nên Từ Hạ lấy cớ chuồn đi.
Tôn Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Cũng được, em đi gần đây thôi, nhớ về sớm”.
“Vâng”.
“Đi thôi”.
Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên đang có vẻ kinh ngạc rồi dẫn đường, nói.
“À, vâng”, Lâm Mỹ Quyên vẫn đang trong trạng thái sửng sốt chỉ biết đáp lại một câu.
Cô ta nghĩ mình đã đánh giá Tôn Hàn đủ cao rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn chưa hiểu một Tôn Hàn ngồi tù sáu năm lại giàu có và quyền thế đến mức nào.
Giờ, cô ta lại nghĩ nếu trong sáu năm đó, cô ta cố chịu cô đơn, thủ thân như ngọc chứ không nhập nhằng với Đường Minh Phong.
Thì tốt biết bao!
So với Tôn Hàn thì Đường Minh Phong không đáng mặt đàn ông.
Con người thường như vậy, khi ở cạnh nhau lại chẳng thấy được điểm tốt của đối phương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!