Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


 

Những ánh đèn sặc sỡ lập tức thắp sáng cả căn phòng sang trọng, mang lại cảm giác như cung điện phương Tây.  

 

Lâm Mỹ Quyên ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, nhưng nhiều hơn cả là tiếc nuối, lẽ ra cô ta mới chính là nữ chủ nhân của căn biệt thự hoa lệ này.  

 

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”, Tôn Hàn ngồi xuống sofa, không quan tâm Lâm Mỹ Quyên đang nghĩ gì, anh châm một điếu thuốc rồi hờ hững hỏi.  

 

Mọi tình nghĩa của anh với người phụ nữ này đều giải quyết xong hết bằng khoản nợ của cô ta rồi.  

 

“Tôn Hàn, chúng ta… chúng ta có thể quay về như trước kia được không?”, Lâm Mỹ Quyên nghiêng đầu rồi dè dặt nói.  

 

“Trước kia?”  

 

Tôn Hàn không khỏi nhếch khoé miệng sau đó mỉa mai nói: “Cô bắt tôi gánh tội ngồi tù sáu năm thay cho Lâm Hạo, lúc ấy cô có nghĩ chúng ta là vợ chồng không?”  

 

“Khi chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, lúc tôi đang ngồi tù thì cô đã qua lại với Đường Minh Phong rồi cấu kết với anh ta cướp công ty của tôi, lúc ấy cô có nghĩ chúng ta là vợ chồng không?”  

 

“Ngày xưa, để bắt tôi lấy cô, cô đã nói dối là mình có thai, nhưng cô có nghĩ tình cảm tôi dành cho cô là thật không?”  

 

“Cô bắt cóc con gái của Liễu Y Y, rồi bán con gái Đồng Đồng của cô ấy với giá năm mươi triệu vào nhà họ Thẩm cho Thẩm Nguyệt nuôi, khi ấy cô có nghĩ con bé là cốt nhục của tôi không?”  

 

Từng lời chất vấn của Tôn Hàn khiến Lâm Mỹ Quyên tái mặt.  

 

Thì ra cô ta đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy.  

 

Nhưng cô ta vẫn cố phản bác: “Tôn Hàn, chẳng phải anh muốn có một cuộc sống tốt hơn sao? Em làm vậy thì có gì sai? Mà dù em sai đi chăng nữa thì giờ em sẽ thay đổi được không?”  

 

“Lẽ nào đến một cơ hội sửa sai, anh cũng không cho em ư?”  

 

Tôn Hàn lắc đầu, chỉ thấy lời nói của Lâm Mỹ Quyên quá trào phúng.  

 

“Xin lỗi, tôi đã cho cô cơ hội rồi. Bây giờ, nếu tôi lại cho cô thêm một cơ hội nữa, thì tôi là thánh mẫu rồi”.  

 

“Tôi không phải người hẹp hòi, nhưng cũng không rộng rãi tới mức chuyện gì cũng có thể tha thứ được”.  

 

“Tôi đã hết tình cảm với cô rồi, còn cô thì nợ tôi nhiều lắm đấy”.  

 

“Những gì cô nợ tôi, mai tôi sẽ đòi lại hết, từng khoản một!”  

 

Giọng nói của Tôn Hàn rất nặng, anh đang đè nén cơn tức.  

 

Lâm Mỹ Quyên nợ anh một cuộc hôn nhân chân tình.  

 

Nợ anh sáu năm ngồi tù.  

 

Nợ Đồng Đồng và Liễu Y Y năm năm xa cách.  

 

Công ty thì Tôn Hàn có thể bỏ qua, nhưng những chuyện trên thì không.

 

Trông thấy vẻ mặt này của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên thầm thấy hụt hẫng.  

 

Không thể cứu vãn được nữa rồi.  

 

Dù cô ta có không cam tâm đến mấy thì cũng thể thay đổi được gì nữa.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận