Lúc này, Đường Triêu Bính đắc ý nói.
Việc hất cẳng Lâm Mỹ Quyên nhà họ Đường đã toan tính từ đầu.
Có điều không ngờ cú hất cẳng này giờ còn giúp nhà họ Đường giải vây.
"Tôi chưa từng nghĩ cách của mình sẽ có hiệu quả. Có điều, tiền thân của bất động sản Phong Quân là do một tay tôi gây dựng nên. Kể từ khi tôi vào tù đến giờ, tôi chưa từng ký bất cứ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần nào".
"Đúng rồi, quên không nhắc ông một câu, công ty này là tài sản trước hôn nhân của tôi. Nếu căn cứ theo luật hôn nhân hiện hành, khi tôi và Lâm Mỹ Quyên ly hôn thì công ty vẫn là của tôi. Hơn nữa lúc ly hôn, trên thỏa thuận ly hôn cũng không hề ghi tôi chuyển nhượng cổ phần của mình cho Lâm Mỹ Quyên".
"Thật ngại quá, luật sư của tôi đã gửi hồ sơ tố tụng cho tòa án, công ty này nhất định tôi phải lấy lại".
Nghe xong những lời này, mặt Đường Triêu Bính biến sắc, nổi trận lôi đình nhìn sang Đường Minh Phong hỏi: "Có chuyện này sao?"
Những việc này ông ta chưa nghe ngóng.
Ông ta chỉ cho rằng cổ phần công ty này nằm trong tay Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong, không hề liên quan gì đến Tôn Hàn.
"Ông nội, cháu..."
Bốp!
Đường Triêu Bính vả đánh bốp một cái, Đường Minh Phong lại dám giấu ông ta việc quan trọng như thế này!
Nếu là người bình thường, Đường Triêu Bính sẽ không lo việc kiện tụng.
Nhưng Tôn Hàn là người bình thường sao?
Đường Minh Phong trước đây cũng từng nghĩ như vậy.
Anh ta cảm thấy Tôn Hàn đấu với nhà họ Đường thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, không cần lo lắng tới.
Nhưng hiện giờ, không lo cũng phải lo.
Bị ăn một phát vả của ông nội, Đường Minh Phong dù trong lòng oán hận cũng không dám lên tiếng.
"Tôn Hàn, cậu đừng có vội đắc ý. Nhà họ Đường này không dễ bị lợi dụng như vậy đâu!"
Giờ đây Đường Triêu Bính không thể làm gì khác ngoài việc dọa nạt.
"Cứ phải thử mới biết được".
Tôn Hàn điềm nhiên đáp, việc liên quan đến kiện tụng đã có đội ngũ chuyên gia phụ trách nên anh chẳng cần lo lắng.
Nhưng đây không phải thủ đoạn anh định dùng để đối phó với Đường Triêu Bính.
Đột nhiên, Tôn Hàn mỉm cười nói: "Nghe nói vị Diêm Vương sống của Tây Nam - Lý Hắc Tử đã đến Giang Châu. Thế nào, sao giờ vẫn chưa xuất hiện vậy? Lẽ nào Diêm Vương mà lại thẹn thùng như gái mới lớn?"
"Vội vã muốn tôi ra mặt như vậy. Tôn Hàn, xem ra cậu cũng có chút sợ tôi đấy nhỉ?"
Lời vừa dứt, người đó đã xuất hiện.
Lý Hắc Tử bước ra, nói: "Xin chào, tôi là Lý Bính!"
Cả hội trường im phăng phắc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!