Lâm Mỹ Quyên không phủ nhận việc mình cố ý không trang điểm ra đường để diễn vẻ đáng thương, nhưng cô ta thật sự mong Tôn Hàn có thể tha cho mình và người nhà của mình.
“Cô đã nói dối rằng mình mang thai để lừa tôi cưới cô!”
“Sau đó Lâm Hạo gây ra chuyện, cô lại bắt tôi nhận tội thay cậu ta”.
“Để chiếm gia nghiệp của tôi, bố con cô đã bắt cóc đứa bé mà Liễu Y Y sinh ra rồi tiếp tục uy hiếp tôi!”
“Sau này, để chiếm công ty của tôi, cô và Đường Minh Phong đã giở mọi thủ đoạn với tôi”.
“Lâm Mỹ Quyên, cô nghĩ xem những việc tôi làm có phải là quá đáng không?”
Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười, đến giờ Lâm Mỹ Quyên vẫn nghĩ anh vô tình tàn nhẫn, ra tay quá đáng với người vợ cũ là cô ta.
Mà cô ta không hề nghĩ mình đã làm biết bao nhiêu việc không thể tha thứ.
Cả cuộc hôn nhân của họ chỉ toàn là dối lừa.
“Một trăm năm mươi triệu thì nhà tôi biết trả thế nào? Tôn Hàn, coi như tôi xin anh, xin anh ta cho gia đình tôi được không?”
Khoản nợ của Lâm Hạo và Lâm Hữu cộng lại đã lên đến một trăm năm mươi triệu, còn chưa kể lãi.
Đây là một khoản nợ lớn với nhà họ Lâm.
Đúng như lời Từ Khang Niên đã nói, vì khoản nợ này mà nhà Lâm Mỹ Quyên sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa.
Mà người đòi nợ không chỉ tới tìm Lâm Hạo và Lâm Hữu, mà còn cả Lâm Mỹ Quyên nữa.
Cô ta không thể trốn được.
“Được, tôi đồng ý tha cho các người”, đột nhiên Tôn Hàn nói.
Lâm Mỹ Quyên mừng rỡ, không khỏi run giọng xác nhận lại: “Thật, thật không?”
Tôn Hàn bình thàn đáp: “Tiền thì thôi, nhưng nợ thì phải trả!”
“Chỉ cần Lâm Hạo tới đồn cảnh sát thừa nhận chuyện cưỡng bức năm xưa là do mình gây ra, còn cô và Lâm Hữu nhận việc mình đã từng bắt cóc con gái của Liễu Y Y, hay chính là Đồng Đồng là được”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!