“Thưa cậu, theo lời cậu dặn, ông Phó thích ngắm phong cảnh, nên chúng tôi đã chọn nghĩa trang của ông Phó nằm trên núi Mân cao nhất Tây Nam”, đứng ngay sau anh, Từ Khang Niên cất lời.
Vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn lạnh tanh, chỉ khẽ gật đầu, “Ừm. À phải, có biết những người nào sẽ đến không?”
“Khoảng ba mươi phần trăm những người đang phân tán của Thiên Cửu môn sẽ đến. Tô Vấn Long chắc chắn sẽ tham dự. Nghe nói Lý Hắc Tử đã rời khỏi tỉnh lỵ, có lẽ để đến đưa tang ông Phó”.
“Nhưng phía Tả Quân lại không có thông tin gì cả”.
Ngay lập tức, Tôn Hàn nheo mắt lại, “Ngay cả kẻ phản bội Lý Hắc Tử còn đến tiễn ông Phó quãng đường cuối cùng, vậy mà Tả Quân lại không xuất hiện. Đúng là lòng người lạnh lẽo!”
Long vương Tô Vấn Long và Diêm vương Lý Hắc Tử, là hai trong số Tam Vương của Tây Nam.
Người còn lại, chính là Tả vương Tả Quân!
Vào thời kỳ hoàng kim của Thiên Cửu môn, Lý Hắc Tử là vị tướng Tây Nam đầu tiên.
Còn Tả Quân, dưới trướng Phó Văn Húc, là người duy nhất có thể giao đấu với Lý Hắc Tử.
Ba người này đã xây dựng một nửa giang sơn của Thiên Cửu môn.
Đáng tiếc thay, khi Giang Lệ tiến về phía Nam, Phó Văn Húc đã đánh đến mức bị thương nặng mới miễn cưỡng ngăn chặn được Giang Lệ. Cả hai đã lập lời thề, trong vòng mười năm, Giang Lệ không được xuống phía Nam và tranh giành vùng Tây Nam.
Còn Phó Văn Húc phải bị giam ở nhà giam phía Nam trong mười năm.
Hôm nay cũng xem như là kỳ hạn của lời giao hẹn ấy.
Tối hôm qua không tính, Phó Văn Húc cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, đến lúc chết cũng không hề rời nhà giam phía Nam lấy nửa bước.
Sau khi Phó Văn Húc vào tù, những kẻ mang tâm địa xấu xa của nội bộ Thiên Cửu môn lần lượt nhảy ra, khiến Thiên Cửu môn rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy, cuối cùng phải đi đến bước ẩn mình.
Người có công lớn nhất khiến Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy chính là Lý Hắc Tử.
Người góp công thứ hai là Tả Quân.
Nếu không có sự nhúng tay của hai người họ, dù không còn Phó Văn Húc, Thiên Cửu môn sẽ không bị chia rẽ như vậy.