Văn Thước Tùng cũng đang đau hết cả đầu, thuộc hạ của Tôn Hàn đó rõ ràng không phải loại người hiền lành, bình thường gì.
Hơn nữa trước lúc ra về, Tôn Hàn còn ngỏ ý họ sẽ gặp lại, chứng tỏ chuyện này chưa xong ở đây.
Dù biết Văn Ảnh là người đàn bà của Tả Quân, nhưng Tôn Hàn vẫn ăn nói như vậy thì lai lịch có thể nhỏ không đây?
Văn Thước Tùng tức tối nhìn sang Tiết Kiến Quốc rồi nói: “Đây chính là người giàu có bối cảnh bình thường mà ông bảo đấy à?”
Chính Tiết Kiến Quốc rước mối hoạ này tới cho hắn.
Bây giờ, Văn Thước Tùng thậm chí còn muốn tẩn cho ông ta một trận.
“Tôi cũng không biết Tôn Hàn có lai lịch thế nào, mà cậu Văn này, chắc Tôn Hàn chỉ tỏ vẻ thế thôi, khéo đêm này còn phải nhanh chóng cuốn xéo khỏi Tề Bắc vì sợ bị cậu trả thù ấy chứ!”, Tiết Kiến Quốc run rẩy nói.
Chát!
Văn Thước Tùng tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta rồi nói: “Nếu có thêm chuyện gì xảy ra thì cứ chờ xem tôi xử lý ông thế nào”.
Trước lúc đi, Tôn Hàn còn dám nhờ Văn Ảnh gửi lời hỏi thăm tới Tả Quân thì anh còn sợ gì nữa?
Văn Thước Tùng chỉ lo chuyện này chưa kết thúc được thôi.
Còn Tiết Kiến Quốc, một triệu gì đó, miễn yển ổn là được.
“Văn Ảnh, em đi tìm ông Tả phòng hoạ trước đi, anh e Tôn Hàn này không đơn giản đâu”.
Phòng hậu hoả, Văn Thước Tùng nghĩ tốt nhất nên đi tìm Tả Quân.
“Em biết rồi”.
…
Sau khi rời khỏi nhà hàng Đế Vương, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã về khách sạn.
Sau đó một mình Tôn Hàn đi lên sân thượng của khách sạn.
Lúc này, có sáu người đã chờ sẵn ở đó, thấy anh đến thì đồng thanh.
“Công tử!”
“Công tử!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!