Thật ra với điều kiện của Tề Thiên Tại, dù khiếm khuyết chân phải, thì muốn tìm một người phụ nữ ưng ý cũng phải chuyện khó.
Chỉ là ông ấy vẫn không quên được Lận Ca, người đã bỏ rơi mình!
Điếu thuốc đã tắt.
Tôn Hàn dụi đầu mẩu thuốc lạ vào gạt tàn, nhẹ nhàng nói, “Bà ấy không ở Tây Nam, nhưng tôi biết bà ấy đang ở đâu. Nếu ông muốn gặp bà ấy, tôi có thể nói vị trí cho ông biết”.
“Nhưng tôi nghĩ, với bộ dạng hiện giờ của ông, nếu như cả hai gặp lại nhau, sẽ chỉ khiến bà ấy cảm thấy sự lựa chọn năm xưa là chính xác”.
“Ít nhất thì người đàn ông bây giờ của bà ấy, có bản lĩnh hơn ông!”
Tề Thiên Tại không trả lời mà bắt đầu nghiêm túc quan sát Tôn Hàn, đoạn cất lên giọng nói già nua, “Được ông Phó chọn làm người kế nhiệm, cậu quả thật không hề tầm thường”.
Lộc cộc.
Có tiếng bước chân vang lên.
Tề Tư Tuệ rất muốn ngăn họ lại, nhưng không ngăn được.
Người đàn ông dẫn đầu đám người xông vào quán bar mặc Âu phục trắng, áo sơ mi hoa, tóc xoăn đen, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Người đàn ông kia nở nụ cười giễu cợt trên môi, không hề nghĩ bộ dạng bây giờ của mình chẳng ra làm sao cả.
“Ông Tề, tôi đem chi phiếu năm mươi triệu đến rồi đây, cả hợp đồng nữa. Ông chỉ cần ký tên vào là tối nay tôi có thể tiễn bố con ông đi rồi!”
Người vừa xuất hiện là Lưu Phong, một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Tô Vấn Long.
Sau khi đến gần, gã mới nhận ra sự tồn tại của Tôn Hàn, bèn hỏi Tề Thiên Tại, “Ông Tề này, bạn nhỏ nhà nào đây?”
Thật ra Lưu Phong chẳng cần biết Tôn Hàn là ai cả, chỉ buột miệng hỏi thế thôi.
Gã quan tâm đến bản hợp đồng hơn.
Bỏ ra năm mươi triệu để mua miếng đất trị giá tám trăm triệu, tiền đền bù quán bar rộng hơn nghìn mét vuông này cũng hoàn vốn được kha khá.
Đúng là hời!
Tề Thiên Tại liếc nhìn bản hợp đồng trên bàn, trầm giọng bảo, “Lưu Phong à, cậu đúng là không chờ được thêm phút nào nhỉ!”
“Ha ha ha, sớm muộn gì cũng phải ký thôi! Ít nhất thì tôi cũng nể ông là tiền bối, nên không nuốt nốt năm mươi triệu, đúng không nào? Nhanh nhẹn một tí để khỏi làm khó nhau”, Lưu Phong đắc ý nói.
Còn Tôn Hàn, gã chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần.
“Ký đi!”
Lưu Phong nhấn mạnh, lấy cây bút ghim ở ngực áo xuống rồi ném đến trước mặt Tề Thiên Tại.
Tôn Hàn cũng không nói gì, im lặng chờ quyết định của Tề Thiên Tại.
Anh đã nói tất cả những gì có thể nói rồi, nếu Tề Thiên Tại vẫn muốn chịu thiệt thòi, cầm năm mươi triệu ít ỏi đó mà rời tỉnh lỵ, vậy thì xem như anh chưa từng đến.
Khi Tề Thiên Tại cầm bút lên, đôi mắt của Lưu Phong và đám đàn em lập tức sáng rực. Chỉ cần Tề Thiên Tại ký vào hợp đồng, quán bar và miếng đất này đều sẽ là của họ!
Mấy trăm triệu đấy!