“Ấy, ông Long, ông phải đánh nhau với Tề Thiên Tại thật sao?”
Song, điều Lưu Phong quan tâm không phải bản thân mình, mà là ông Long sẽ ứng chiến.
“Tề Thiên Tại đã nói rồi còn gì, đứng sau ông ấy còn có Tôn Hàn nữa, cậu tưởng tôi trốn được sao? Nếu cố né tránh không đánh thì người khác sẽ đánh giá tôi thế nào?”
Đây là điều khiến Tô Vấn Long thấy bực mình nhất, ông ta đã cố né không va chạm hay giao thiệp gì với Tôn Hàn rồi.
Kết quả là tâm phúc của ông ta lại tạo cơ hội cho người ta tìm tới.
Điều này khiến Tô Vấn Long càng đánh giá cao Tôn Hàn hơn.
Tôn Hàn muốn chấn chỉnh Thiên Cửu Môn mà chỉ dựa vào một mình Phá Quân là chưa đủ, bởi như vậy cũng không khiến người ta phục được.
Nhưng giờ anh đã móc nối được với Tề Thiên Tại, nếu Tô Vấn Long không ứng chiến thì kiểu gì cũng bị người đời chỉ trích.
Tả vương của Tề Bắc đã cúi đầu rồi.
Nghe đâu, lần đầu tiên Lý Hắc Tử đánh cuộc với Tôn Hàn cũng thua tơi bời.
Giờ thì đến lượt Tô Vấn Long ông ta.
Mưu của Tôn Hàn cao thật!
“Ông Long, tôi có lời này nhưng không biết có nên nói hay không?”, Lưu Phong chợt lí nhí nói.
“Chuyện tày trời cậu còn dám làm thì còn gì không dám nói nữa?”, Tô Vấn Long bực dọc nói.
Lưu Phong nhún nhường nói: “Ông Long, dù Tôn Hàn có là công tử của Thiên Cửu Môn đi nữa, nhưng ông cũng có bản lĩnh của mình. Thế lực của ông ở đây, ông có thể không đánh nhau với Tề Thiên Tại, nhưng có thể bảo Tôn Hàn thay thế ông ấy”.
Bản lĩnh ngày xưa của Tề Thiên cụt chân thế nào thì ai trong Thiên Cửu Môn cũng biết cả.
Dù ông ấy đã lui về ở ẩn mười năm, nhưng Lưu Phong đã được nếm đòn của đối phương nên biết ông ấy mạnh đến mức nào rồi.
Gã thật sự lo ông Long không đánh lại Tề Thiên Tại được.
Nhưng Tôn Hàn thì khác, dù anh may mắn lọt vào mắt xanh của ông Phó và được chọn làm người kế nhiệm, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một thanh niên còn non nớt mà thôi.
Không đáng nhắc đến!
Nhưng Tô Vấn Long lại nhìn Lưu Phong như đang nhìn một tên ngu dốt, điều này khiến Lưu Phong hoài nghi mình đã lỡ lời gì đó.
Tránh Tề Thiên Tại, trực tiếp chuyển sang Tôn Hàn, không phải một cách hay hơn sao?
Ít nhất thì phần thắng cũng nhiều hơn mà.
“Đánh nhau với Tôn Hàn? Cậu nghĩ người ta không bẻ được mấy khớp xương già nua của tôi à? Đến Lý Hắc Tử còn chẳng chịu được mấy đòn của Tôn Hàn, cậu nghĩ tôi cầm cự được bao lâu hả?”
Nghe thấy vậy, Lưu Phong lập tức chấn động.
Lý Hắc Tử là chiến tướng số một của Thiên Cửu Môn ngày xưa, vậy mà không đỡ nổi mấy chiêu của Tôn Hàn ư?
Lẽ nào sức mạnh của công tử trẻ tuổi Thiên Cửu Môn đã ngang ngửa với ông Phó của trước kia rồi?