"Chuyện năm xưa tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, không thể trách Phó Văn Húc không bảo vệ tôi, là do tôi thực sự đã làm sai", Lệ Lận hít sâu một hơi nói.
Mười lăm năm nay, Lệ Lận chưa từng thừa nhận cái sai của mình cũng chỉ vì sự bướng bỉnh và cái tôi của anh ta.
Chứ thực ra chuyện năm xưa anh ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
Thân phận thiếu soái của Thiên Cửu Môn không thể được coi là cái cớ để coi mạng người như cỏ rác.
Thiên Cửu Môn vốn cũng không phải tổ chức sinh ra để đi ức hiếp người vô tội.
Giờ Phó Văn Húc đã mất, dù có nhận sai hay không, có hối hận hay không thì đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
"Nếu anh muốn thì hãy quay về giúp tôi. Chỉ cần Giang Lệ rút lui, tôi sẽ nhường lại vị trí chủ nhân Thiên Cửu Môn cho anh", Tôn Hàn thành thật nói.
Đến giờ phút này, anh không thiết tha gì với thân phận cậu chủ của Thiên Cửu Môn nữa.
Từ Khang Niên hơi giật mình, như thể muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Ha ha, Giang Lệ đó thực sự lợi hại như vậy sao?", Lệ Lận hỏi lại với vẻ nghi ngờ.
Anh ta chưa từng gặp Giang Lệ, lúc ông ta xuống phía Nam mười năm trước Lệ Lận cũng không có ở đây. Cho nên, anh ta không thể biết được nhân vật này lợi hại đến mức nào.
Nhưng Tôn Hàn thì từng gặp.
"Giang Lệ là người tự phụ nhất, cũng là người mạnh nhất mà tôi từng gặp! Cho dù là tôi cũng cảm thấy mình khó mà thắng được. Có lẽ..."
Tôn Hàn im lặng một chút rồi mới nói tiếp: "Có thể nếu năm đó có anh ở lại giúp đỡ ông cụ Phó thì kết cục mười năm trước đã khác".
Thế gian này không thiếu kẻ mạnh. Nếu Lệ Lận không đi sai đường thì chắc chắn giờ anh ta đã trở thành một huyền thoại.
Điếu thuốc trong tay Lệ Lận đang cháy dở, anh ta trầm tư suy nghĩ.
Tuổi trẻ ngông cuồng, sau đó ngồi tù mười một năm. Lệ Lận mặc dù mới ngoài ba mươi nhưng dường như đã trải qua mọi cuộc bể dâu của kiếp người.
Anh ta và Tôn Hàn không giống nhau, nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng.
Những người tu thân đến mức như họ mỗi khi ra quyết định đều phải do bản thân tự nguyện muốn làm chứ không phải do người khác khuyên bảo vài câu mà nghe theo.
Có quay về Thiên Cửu Môn hay không, Lệ Lận tự mình quyết định. Tôn Hàn chỉ có thể giải thích tình hình hiện tại chứ không thể khuyên bảo nổi anh ta.
Tôn Hàn tay cũng đang cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại hút một hơi, không nói gì ảnh hưởng đến quyết định của Lệ Lận.
Nếu Lệ Lận nói không muốn quay về thì Tôn Hàn sẽ quay lưng đi thẳng mà không ở lại thêm một giây nào.
Dù có khuyên bảo thêm cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!