“Năm trăm nghìn đây, tôi trả tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, cả chiếc xe đó nữa”.
Nhưng Lệ Lận lại lấy một chiếc thẻ ra, sau đó dập tắt mọi ước mơ của Hồ Kiều chỉ bằng một câu nói.
“Trả sính lễ giúp Trần Thiếu Văn ạ? Anh Lệ, anh nói vậy là sao?”, Hồ Kiều mỉm cười một cách gượng gạo.
Lệ Lận đang nghịch điện thoại nên chỉ liếc Hồ Kiều một cái rồi nói: “Thì đấy, cô ra điều kiện là năm trăm nghìn với chiếc xe đó còn gì, ngoan ngoãn làm vợ của Trần Thiếu Văn đi. Thậm chí nay đăng ký, mai ly hôn luôn cũng được”.
“Nếu không thì cô chẳng có gì đâu”
Hồ Kiều: “…”
Cô ả thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Hôm qua, anh có nói thế đâu, anh bảo sẽ tặng em chiếc xe đó mà”.
“Tôi đổi ý rồi”.
“Anh… sao anh có thể làm vậy chứ?”
Kinh koong!
Chợt có tiếng chuông cửa vang lên.
“Mặc đồ vào rồi ra mở cửa đi”, Hồ Kiều lạnh nhạt nói.
Hồ Kiều định không đi, nhưng cuối cùng vẫn nhanh nhẹn ngồi dậy mặc quần áo. Nếu cô ả muốn lấy được năm trăm nghìn và chiếc xe đó thì buộc phải nghe lời Lệ Lận.
Nhưng giây phút cửa vừa mở ra.
Hồ Kiều đã sững người.
Người ở bên ngoài cũng vậy.
“Hồ Kiều, sao, sao em lại ở đây?”, Trần Thiếu Văn trợn tròn mắt.
Trần Tiểu Thi cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lệ Lận bảo cô ta sáng nay dẫn Trần Thiếu Văn đến đây để xem cảnh này ư?
Hồ Kiều không biết phải giải thích thế nào, mà cô ả cũng không thể giải thích được nên đẩy hai người kia ra rồi lao đi.
“Hồ Kiều, Hồ Kiều!”
Trần Thiếu Văn có gọi thế nào cũng vô dụng.
Cổ Trần Thiếu Văn nổi hết gân xanh lên, cậu ta lao thẳng vào phòng như đã phát điên.
“Quả nhiên là anh, Lệ Lận, tôi phải giết anh!”
Thấy người đàn ông trong phòng là Lệ Lận, Trần Thiếu Văn cứ thế lao tới định đánh anh ta.
Bụp!
Nhưng cậu ta vừa lao tới thì đã bị đá bay vào tường.
Trần Thiếu Văn loạng choạng bò dậy rồi lại tung một cú đấm qua.
Song cũng vô ích.