Lệ Lận lạnh giọng nói: “Ai giẫm đạp lên ai trước?”
Trong tình cảnh này, Trần Tiểu Thi khóc không ra nước mắt: “Lệ Lận, tôi thật sự không ngờ anh lại là người như vậy, sao anh có thể làm thế chứ? Hồ Kiều là bạn gái của em trai tôi mà!”
Lệ Lận không hề có một chút áy náy nào, ngược lại còn tỏ vẻ chán ghét liếc nhìn Trần Thiếu Văn đã bị đánh cho sợ đến mức rúc trong góc tường. Anh ta thầm cười nhạo rồi nghĩ nếu để bố mẹ của hai chị em Trần Tiểu Thi nhìn thấy Trần Thiếu Văn bị đánh thế này, không biết họ sẽ đau lòng đến mức nào.
“Nếu đã là bạn gái của em trai cô thì sao nó cứ bắt người khác phải lo tiền sính lễ hộ? Trần Tiểu Thi, tôi còn tưởng Hồ Kiều là bạn gái của cô cơ”.
Trần Tiểu Thi biết Lệ Lận nói vậy là có ý gì nên cô ta thấy vô cùng xấu hổ.
Nguyên nhân chính khiến cô ta và Lệ Lận ly hôn là tiền sính lễ của Trần Thiếu Văn.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy bất bình.
“Còn anh thì sao? Nếu anh giàu như vậy thì sao lại giấu nhà tôi suốt ba năm qua? Sao anh không cho em tôi một ít tiền! Lẽ nào em tôi không phải em của anh à?”
Đối diện với câu chất vấn của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Mấy câu vô lý như thế mà cô ta cũng nói ra lời được.
“Chị, mình đi kiện anh ta đi. Chị với anh ta ly hôn rồi, nhưng anh ta không chia cho chị một đồng nào! Chúng ta đi kiện rồi lấy lại những thứ thuộc về mình đi!”, lúc này, Trần Thiếu Văn chợt lên tiếng.
Trần Tiểu Thi cũng sáng mắt lên, đúng rồi, cô ta có thể kiện Lệ Lận.
Chuyện đến nước này, muốn hàn gắn là điều không thể rồi, vậy chỉ còn cách đòi tiền của Lệ Lận thôi.
Bọn họ đã lấy nhau ba năm, đúng ra trong khối tài sản của Lệ Lận cũng phải có phần của cô ta mới đúng.
Nhưng Lệ Lận đã dập tắt mộng tưởng của hai chị em họ chỉ với một câu nói.
“Kiện thoái mái đi, nếu tài sản dưới danh nghĩ của tôi mà có trên một nghìn thì tôi cho hai người tất”.
Nghĩ đến điều này, Lệ Lận chỉ biết cười khổ. Trong thời gian anh ta và Trần Tiểu Thi kết hôn, tiền anh ta kiếm được hàng tháng đều đưa hết cho Trần Tiểu Thi, sau đó lại chuyển tới tay bố mẹ cô ta, cuối cùng thì như một dây chuyền rơi hết vào túi của Trần Thiếu Văn.
Cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong người Lệ Lận chỉ còn vài trăm bạc.
Nực cười, mà cũng thật đáng buồn!
Mấy năm qua, anh ta sống nhẫn nhục chịu đựng trong gia đình đó, miễn Trần Tiểu Thi được vui thì bảo anh ta làm gì cũng được.
Nhưng kết quả thì sao?
Để có tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, Trần Thanh Sơn và Ôn Vận đã bắt Trần Tiểu Thi ly hôn với anh ta, sau đó sà vào lòng một gã đàn ông khác.
Giây phút Trần Tiểu Thi đồng ý, Lệ Lận đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Không thể nào! Sao anh lại không có tiền được? Nếu thế thì anh đào đâu ra năm trăm nghìn?”, Trần Tiểu Thi không tin hỏi.