“Tôi hiểu ý của hai vị rồi. Giờ nói chuyện khác, ví dụ tối mai tôi thua, tôi sẽ thực hiện đúng như lời đã hứa, là rời khỏi Thiên Cửu Môn, mà công tử là tôi cũng không còn mặt mũi nào mà tham gia vào trò chơi này nữa”.
“Các vị thử nghĩ mà xem, nếu tôi thua thật thì ai thay thế tôi sẽ phù hợp nhất?”
Nghe thấy vậy, mọi người có mặt ở đây đều rơi vào trầm tư.
Đương nhiên bọn họ đều biết chuyện Tôn Hàn cá cược với Lý Hắc Tử, nhưng không ngờ Tôn Hàn lại dám chơi dám chịu như vậy, nếu thua thì sẽ tuân thủ giao kèo.
Dù trận đấu này là màn cá cược giữa Tôn Hàn và đám người phản bội Thiên Cửu Môn là Lý Hắc Tử, nhưng chắc chắn cũng có tính quyết định cao.
Tuy nhiên, vị trí chủ nhân của Thiên Cửu Môn oai phong đến mức nào chứ?
Tôn Hàn có nỡ từ bỏ không?
Vả lại, cho dù anh không thực hiện đúng như giao kèo thì cũng có ai làm gì được đâu?
Phó Văn Húc chỉ cho Tôn Hàn chức danh, chứ không đưa bất kỳ trợ giúp gì, lúc đó ông ta chỉ ở trong tù, nên không có cơ hội này.
Vì vậy, khi Tôn Hàn đến tỉnh luôn bị gây khó dễ, đã thế còn chẳng làm gì được với những nhân vật cốt cán như họ được.
Song nói đi cũng phải nói lại, họ cũng đâu làm gì được anh.
Ai sẽ là chủ của Thiên Cửu Môn đây?
Họ cũng không biết nữa.
Cho nên không ai nói tiếng nào.
Vì vậy, Tôn Hàn đành nói tiếp, anh híp mắt nhìn Thẩm Vấn: “Anh Thẩm này, tôi thấy anh được đấy, anh thấy sao? Ví dụ tôi thua, anh lên thay tôi được không?”
Thẩm Vấn nhăn mặt, Tôn Hàn định chơi xỏ anh ta hay gì.
Dù anh ta có muốn thì cũng phải ngồi cho vững mới được.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Vấn đã hiểu ý của Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn thật sự rút lui, có lẽ các thế lực cả trong lẫn ngoài của Thiên Cửu Môn đều sẽ tranh nhau vị trí này đến mức sứt đầu mẻ trán, kiểu gì cũng có một trận tranh giành quyền lực quyết liệt xảy ra.
Đến lúc đó, không cần Giang Lệ đến đánh thì Thiên Cửu Môn cũng tan đàn xẻ nghé.
Điều này có nghĩa là nếu Thiên Cửu Môn muốn giữ vững cục diện hiện tại thì không thể thiếu Tôn Hàn được.
“Công tử, cậu đang làm tốt mà, sao lại nói mấy câu gở miệng thế! Dù tối mai cậu có thua thì tôi cũng không đồng ý cho ai khác lên thay đâu”.
Thẩm Vấn bảy tỏ quan điểm, đồng thời cho những người khác biết mình không mơ tưởng đến vị trí chủ nhân của Thiên Cửu Môn.
“À, nói vậy thì anh chỉ công nhận một mình tôi là chủ thôi đúng không, như vậy có phải sau này lời nói của tôi sẽ có trọng lượng với anh không?”, Tôn Hàn tiện miệng hỏi luôn.
Đây lại là một vấn đề nan giải với Thẩm Vấn, nếu anh ta đồng ý luôn trước mặt mọi người thì có khác gì đã khuất phục Tôn Hàn rồi đâu.