Lệ Lận ở dưới võ đài biết rõ sự lợi hại của Tôn Hàn, nhưng vào lúc này cũng cảm thấy lo lắng thay anh.
Tiếng tăm của Trần Cửu quá lớn, lớn đến mức không thể nhìn thẳng.
Rầm rập!
Tiếng bước chân trầm mà vững chầm chậm vang lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào lối vào sàn đấu.
Một người đàn ông với đôi mắt trũng sâu và toàn thân đen sạm xuất hiện ở lối vào.
Tóc húi cua, gầy, đen!
Người bình thường nhìn vào đều sẽ cảm thấy đây chỉ là dân lao động làm việc cực nhọc trên công trường.
Có lẽ thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy khác hẳn chính là đôi mắt. Đôi mắt của Trần Cửu tựa như không có cảm xúc vậy, rất chết chóc.
Tiếng xôn xao lại vang lên.
“Đây mà là Trần Cửu ư, không phải chứ?
“Phải đấy, vóc dáng thế này, sao lại là Quyền vương được!”
“Chẳng lẽ lại là giả được ư? Nếu đoán năng lực dựa trên vóc dáng thì cậu Tôn thì sao?”
“…”
Lý Hắc Tử không để ý đến những lời nghi ngờ xung quanh. Ông ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Trần Cửu, dõng dạc nói, “Tôn Hàn, đây chính là người cuối cùng ra trận của phe tôi. Nếu tối nay cậu có thể đánh bại Trần Cửu, vậy thì cậu thắng!”
Khi mời Trần Cửu đến đây, ông ta đã sai người thử thân thủ của hắn, ‘đáng sợ’ là một từ không đủ để hình dung.
Ông ta không hề nghi ngờ gì năng lực của Trần Cửu.
“Được!”, Tôn Hàn cười nhạt, điềm tĩnh nhìn Trần Cửu ở phía đối diện, “Trực tiếp một chút, có thể bắt đầu rồi”.
Lý Hắc Tử muốn chắc chắn hơn, lập tức nói với Trần Cửu, “Trần Cửu, chỉ cần anh thắng, tôi lập tức chuyển cho anh một trăm triệu, không thiếu một xu!”
Nghe câu này xong, rất nhiều người lập tức chậc lưỡi.
Đúng là chịu chi!
Để mời Trần Cửu đến đây mà Lý Hắc Tử chịu bỏ ra tận một trăm triệu!