Nếu lần này không tham gia vào trận tranh đấu nội bộ của Thiên Cửu Môn, chắc cả đời hắn cũng không dám nghĩ tới việc có được số tiền khổng lồ này.
Những một tỷ lận!
Với hắn mà nói thì là rất nhiều rồi.
Như vậy thôi là quá ổn!
“Được rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Cầm lấy chiếc thẻ này, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu. Nếu anh thích thì dùng nó đi tìm phụ nữ cũng được. Dù tôi chưa từng đi bao giờ, nhưng nghe nói phụ nữ ở tỉnh này được lắm đấy”.
Tôn Hàn mỉm cười thoải mái, sau đó đưa một chiếc thẻ cho Trần Cửu rồi vỗ vai hắn, tiếp đó quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Anh không hề nghĩ là mình hào phóng, vì Trần Cửu đã bán mạng sống của hắn cho anh.
Hơn nữa, hắn còn không phải loại người có lòng tham không đáy.
Anh đưa thêm ít tiền cho hắn, nhỡ một ngày nào đó, hắn phải bỏ mạng vì anh thì anh cũng đỡ áy náy.
…
Ngày hôm sau, khi mặt trời ló dạng.
Với cả tỉnh mà nói thì đêm qua vẫn như mọi đêm bình thường thôi.
Thật ra cũng chẳng có gì là lạ, Thiên Cửu Môn phát triển đến ngày hôm nay về bản chất là một chuỗi sản nghiệp, lấy lợi ích làm mục đích chủ đạo.
Nếu có điểm khác biệt thì là các hình thức kinh doanh ngoài sáng không được chân chính cho lắm của họ ở sáu tỉnh của Tây Nam hầu hết đều độc quyền.
Ngoài ra thì đều làm ăn uy tín cả.
Với người dân ở tỉnh mà nói thì họ đã quá quen thuộc với tập đoàn Cửu Thành, nhưng nếu nhắc đến Thiên Cửu Môn thì chẳng mấy ai biết.
Vậy nên khỏi bàn tới trận đấu tranh giành quyền lực trong nội bộ của môn phái này.
Vì có liên quan gì tới họ đâu.
Hôm nay, Tôn Hàn ngồi trong căn phòng phòng đã đóng kín suốt mười năm ở tầng thấp nhất trong tập đoàn Cửu Thành, các vị trí khác cũng đã có người ngồi cả.
Tôn Hàn đã đến tỉnh được hơn một tháng, cuối cùng cũng có ngày anh tập hợp mọi người đông đủ.
Hơn nữa, họ còn thật lòng công nhân thân phận công tử của anh rồi.
Công tử của Thiên Cửu Môn!
“Lý Hắc Tử chết đêm qua rồi”, Vương Bách Vạn đứng dậy báo cáo.
Dù gã không thấy quá thương xót, nhưng ít nhiều cũng man mát buồn.
Bảy đại tướng vang danh năm nào của Thiên Cửu Môn đã mất một người rồi.
Những người khác cũng vậy, họ không thể vui nổi.
Nhưng đây là con đường mà Lý Hắc Tử đã chọn nên ông ta phải tự chịu trách nhiệm thôi.
“Chết rồi thì thôi, làm sai thì sẽ phải trả giá”.
Tôn Hàn hờ hững nói một câu, sau đó định thần lại rồi bắt đầu căn dặn: “Từ nay trở đi, sản nghiệp của Lý Hắc Tử sẽ do Tề Thiên Tại cai quản, Chiến Bộ phối hợp cùng nhé”.
“Ông cụ Kim không muốn làm chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành, mà muốn chuyên tâm vào Thương Bộ, nên người lên thay sẽ là Vương Kiến”.
Vương Kiến, Vương béo ư!
Tôn Hàn nói tiếp: “Ngoài ra, Thẩm Vấn cũng đã giao nộp Ám Bộ, tôi đã để Lệ Lận phụ trách, còn Thẩm Vấn thì sẽ làm ở vị trí khác”.
“Các vị còn gì thắc mắc nữa không?”