Tôn Hàn khẽ thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Năng lực của ông là không thể nghi ngờ, cho dù có để ông ngồi lên ghế tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành thì tôi cũng tin rằng ông sẽ làm rất tốt. Cho ông một vị trí cao là không hề bất hợp lý, không hề bất hợp lý chút nào. Thế nhưng, thời cơ chưa tới".
"Giang Lệ sắp xuống phía Nam, ông ta muốn cướp vùng Tây Nam. Một khi ông ta ra tay thì tất cả những nhân vật cốt cán của Thiên Cửu Môn đều sẽ trở thành con mồi của ông ta".
"Ông vua của thế giới ngầm Giang Lệ, cho dù giờ đã có thêm Lệ Lận và Trần Cửu giúp sức nhưng nếu nói về cơ hội thắng thì tôi vẫn cảm thấy là không nhiều".
"Hiện giờ tôi không sắp xếp cho ông một vị trí nào bởi tôi sợ nếu tôi thua thì ông còn có thể về Giang Châu, tiếp tục làm chủ tịch của bất động sản Thịnh Hạ".
"Nếu như Giang Lệ thua, vậy thì vị trí trưởng Thương Bộ của Kim Thất Lạc sẽ chuyển giao cho ông!"
Sau khi nghe xong Tôn Hàn nói ra điều anh đang suy nghĩ, Từ Khang Niên không thể tin nổi, trong lòng càng trào dâng cảm giác muốn xả thân phục vụ Tôn Hàn.
Tôn Hàn đối xử với ông ấy quá tốt rồi.
Nếu thắng thì ông ấy sẽ được chia sẻ thành quả thắng lợi còn nếu thua thì lại chừa lại cho ông ấy đường lui.
"Cậu chủ, tôi...", Từ Khang Niên trong lòng có rất nhiều lời muốn nói mà lại không thốt ra được.
Tôn Hàn mỉm cười xua tay đáp: "Không cần nghĩ nhiều nói nhiều làm gì, cứ làm tốt việc của ông là được rồi. Từ Khang Niên, ông và tôi không giống nhau, tôi là người mà ông cụ Phó điểm mặt sẽ phải đối phó với Giang Lệ, tôi không thể rút lui".
"Còn ông, ngoài thân phận là người của Thiên Cửu Môn ra thì bất động sản Thịnh Hạ là sản nghiệp do ông tự tay gây dựng nên, không có lý do gì mà phải chịu chung hoạn nạn với Thiên Cửu Môn".
Đây là sự thật.
Thế lực của Thiên Cửu Môn trải khắp sáu tỉnh Tây Nam, nhưng chẳng lẽ sản nghiệp của tất cả những người ở trong Thiên Cửu Môn đều là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn sao?
Chưa chắc.
Thực ra có rất nhiều thành viên đều dựa vào danh tiếng của Thiên Cửu Môn để làm ăn, mỗi năm chỉ cần nộp một khoản tiền cho tổ chức là được.
Sản nghiệp của họ đều thuộc về cá nhân.
Trường hợp của Từ Khang Niên chính là như vậy.
Cho nên, nếu một ngày tai họa ập xuống thì Từ Khang Niên rũ bỏ quan hệ với Thiên Cửu Môn cũng là điều dễ hiểu.
Khi họa ập đến thì thân ai nấy lo, việc đó không có gì sai.
Nếu như Tôn Hàn có lựa chọn thì cũng sẽ không đứng mũi chịu sào chờ Giang Lệ xuống phía Nam.
Đến trưa, Tôn Hàn nhận được điện thoại của Diệp Tô hẹn gặp anh.
Trong điện thoại, Diệp Tô vô cùng hoang mang sợ hãi, như thể có đại họa vừa ập xuống vậy.