Lúc này vẫn còn một đồng nghiệp nữ không ngừng cười được, vội che miệng đứng dậy, “Ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Sắc mặt của Chu Hàn đã tối sầm. Giờ gã ta đã biến thành trò cười!!
Chu Hàn ngày càng thấy chướng mắt với Tôn Hàn, chỉ thấy Tôn Hàn này đang cố đình giỡn mặt với mình nên mới cố ý đòi thanh toán, đã thế còn không cho người khác nói với gã ta, thành ra gã ta mới lâm vào cảnh ngượng ngùng thế này.
Gã ta lườm cấp dưới đứng cạnh như muốn trách sao không nói sớm?
Người cấp dưới ấy tỏ vẻ oan ức, rõ ràng anh ta định nhắc Chu Hàn ngay từ đầu là đừng đòi chia đều hoá đơn chi cho mất mặt rồi.
Nhưng vấn đề là làm gì có cơ hội đâu!
Những người khác cũng không dám tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, bởi họ vẫn cần bát cơm từ phòng kế hoạch của công ty quốc tế Phong Hoả, nếu bị Chu Hàn ghi thù thì với tính cách tiểu nhân của gã ta, kiểu gì cũng gây khó dễ cho họ.
‘Mẹ kiếp! Một chén rượu mà những hai nghìn lận, ông đã mất mặt rồi thì nay sẽ uống cho mày cháy túi luôn!”
Chu Hàn thầm nghĩ trong đầu, sau đó liếc nhìn rượu trắng trong chén rồi toan tính.
Gã ta là quản lý bộ phận kế hoạch nên thường xuyên phải đi tiếp khách, nếu nói đến tửu lượng thì gã ta tự tin là mình chấp hết mọi người ở đây.
Thế thì cứ uống xả láng thôi, đằng nào cũng có người thanh toán.
“Nào, vị này là Tôn Hàn đúng không! Gặp thế này là có duyên rồi, chúng ta cạn một chén nhé!”
Chu Hàn chẳng buồn vòng vèo mà nâng chén với Tôn Hàn luôn, sau đó lập tức ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Oa!
Mọi người trong phòng ồ lên, Chu Hàn định lấy lại thể diện trên bàn rượu đây mà.
Nhất thời không ít ánh mắt hướng về phía Tôn Hàn, người ta uống cạn trước rồi kìa, anh có tiếp không đây?
Nếu không tiếp thì là nhát gan rồi.
Còn nếu uống cùng Chu Hàn thì phải dè chừng tửu lượng của gã ta.
Nói chung kiểu gì cũng phải nếm trái đắng rồi.
“Tôn Hàn không biết uống rượu, quản lý Chu, anh đừng gây khó dễ cho anh ấy”, Trần Thanh Sương vội ngăn cản.
Gã ta định biến nơi này thành chiến trường đọ rượu hay sao!
“Thanh Sương, em nói vậy là không được, đã là đàn ông thì phải biết uống rượu chứ? Tôi thấy cậu Tôn đây rất được, chắc chắn tửu lượng cũng không vừa đâu, thôi đừng khiêm tốn nữa”.
Trong mắt Chu Hàn chưa đầy vẻ căm ghét, Trần Thanh Sương vừa vào công ty thì gã ta đã để mắt tới cô ấy rồi, đang chuẩn bị ra tay thì lại có một gã đàn ông ở đâu lao ra.
Trẻ tuổi, nhiều tiền, đã thế còn đẹp trai nữa!
Đúng là chèn ép gã ta về mọi mặt mà.