Chu Hàn không cho Tôn Hàn cơ hội từ chối, nhanh chóng mở thêm một chai rượu nữa.
Thất ra, uống liên tiếp hai chén rượu xong, gã ta cũng thấy hơi cồn cào rồi, nhưng điều khiến gã ta bất ngờ là Tôn Hàn vẫn trụ được sau hai chén ấy.
Vậy thì phải cần một chén chốt hạ!
Uống xong chén thứ ba, Chu Hàn đã thấy mất cảm giác.
Gã ta không tin Tôn Hàn vẫn chống đỡ được.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, đúng là ở chỗ họ có phong tục kính nhau ba lần uống thật, nhưng không phải rượu, mà là bia.
Chứ loại rượu nặng như rượu trắng mà vừa găp đã chúc nhau ba chén thì chỉ có đi thôi.
Nhưng ai cũng biết Chu Hàn đang muốn lấy lại thể diện, họ không thân với Tôn Hàn nên chẳng thể giúp anh để rồi đắc tội với Chu Hàn được.
“Quản lý Chu, anh quá đáng rồi đấy! Không uống nữa!”, Trần Thanh Sương đã hoàn toàn nổi giận, lập tức lên tiếng trách mắng.
“Không sao, cũng tại quản lý Chu vui quá thôi mà! Thêm một chén này nữa không sao, không sao đâu…”
Song, Tôn Hàn lại xua tay rồi cầm chén rượu lên, không chờ Trần Thanh Sương kịp phản ứng gì, anh đã uống cạn chén rượu.
Ngay sau đó, chén đã rỗng không.
“Quản lý… Chu, đến… lượt anh rồi”, Tôn Hàn líu lưỡi.
Chu Hàn: “…”
Gã ta thật sự không ngờ Tôn Hàn có tửu lượng khá đến vậy, người bình thường mà uống cạn ba chén rượu trắng này là vào viện rồi.
Nhưng người ta đã uống xong rồi, nếu gã ta không uống thì mất mặt chết mất.
“Được!”
“Ực!”
Chu Hàn nghiến răng uống cạn chén rượu, sau đó lập tức thấy ngực mình nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu.
Chu Hàn vỗn nghĩ Tôn Hàn sẽ gục trước mình.
Tuy nhiên, dù Tôn Hàn trông không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn ngồi trên ghế, tóm lại là vẫn ổn.
Chu Hàn còn định uống tiếp, không khiến Tôn Hàn gục ngã thì sao gã ta hả giận được.
Nhưng vấn đề là gã ta không uống nổi nữa rồi.
Uống tiếp nữa là tới công chuyện đó.
Uống từ từ thì gã ta còn chống đỡ được.
Chứ nốc liền tù tị ba chén thế này thì…
“Có câu có qua có lại, quản lý Chu đã kính tôi ba chén, nếu tôi không bày tỏ thành ý, khéo lại bị hiểu lầm là thất lễ mất”.
“Quản lý Chu, tôi kính anh một chén!”