Tuy tất cả mọi người đều rất tức giận trước lời nói của Chu Hàn, nhưng chẳng ai lên tiếng.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều từ những nơi nhỏ bé đến tỉnh lỵ, khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt ở quốc tế Phong Hoả để có thể sống tiếp ở chốn thị thành.
Chỉ cần họ nói một câu xúc phạm Chu Hàn và bị đuổi việc thì mọi thứ xem như chấm hết.
Đây là trường hợp của Triệu Cường, cũng là của Lưu Nguyệt.
Chỉ trong tích tắc, sắc mặt của hai người họ đã trở nên khó coi và ấm ức vô cùng!
Triệu Cường nắm chặt tay lại, chỉ muốn đấm chết tên khốn Chu Hàn kia.
Nhưng hắn sợ.
Nghĩ đến bố mẹ ở nhà đã gửi gắm hy vọng vào mình, hắn không dám manh động, không dám làm liều!
Một khi ra tay, hắn sẽ không thể sống tiếp ở thành phố này nữa, thậm chí còn vướng phải rắc rối to!
“Ha ha ha, vẫn là anh Chu Hàn đây thức thời, tôi nhớ tên anh rồi đấy! Lưu Nguyệt đúng không, tên nghe hay thật đấy. Sao nào, tối nay ngoan ngoãn đi chuộc lỗi với tôi, ngày mai tôi bảo Chu Hàn thăng chức tăng lương cho cô nhé?”, Lạc Văn Nhất cười ha hả, nghênh ngang nói.
Đứng giữa đám người, Trần Thanh Sương cũng nắm chặt tay lại.
Nhưng cô ấy không đứng ra ngăn cản, cũng không nhờ Tôn Hàn ra mặt.
Trần Thanh Sương không chắc Tôn Hàn có động đến được tên Lạc Văn Nhất này không!
“Ngại quá, tôi xin cắt ngang một chút”.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai Trần Thanh Sương .
Cô ấy đưa mắt nhìn sang, ngoài Tôn Hàn ra thì còn ai vào đây nữa.
Trong ánh mắt của mọi người, Tôn Hàn tiến về phía trước.
“Ở đây không có chuyện của cậu! Tôi khuyên cậu một câu, đừng nên gây rối!”, Chu Hàn vốn đã chướng mắt Tôn Hàn từ trước, giọng điệu không hề khách sáo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!