Lạc Bắc đã ở tỉnh lỵ này hơn hai mươi năm. Bất kể là nhân vật có chút tiếng tăm hay là tầng lớp giàu có, ông ta đều quen biết cả.
Nhưng thanh niên đang ở trước mặt ông trông rất lạ.
Hẳn là người ngoại tỉnh.
Người ngoại tỉnh có chỗ dựa vững chắc đến mấy thì cũng ở bên ngoài, nên biết điều ở tỉnh lỵ tỉnh Nam!
Ông ta muốn xác định thân phận của Tôn Hàn, chẳng qua vì muốn yên tâm hơn thôi.
Nhỡ đâu thanh niên này lại có địa vị đáng gờm thật thì sao!
“Tôi hỏi cậu lần cuối, rốt cuộc cậu là ai? Sự kiện nhẫn của tôi sắp hết rồi, đừng trách tôi không khách sáo!”
Tôn Hàn vẫn lộ vẻ ngông nghênh, không hề có ý trả lời ông ta, còn cười bảo, “Bây giờ ông đã theo Lệ Lận, mà cái tính học được ở Lý Hắc Tử vẫn chưa chịu sửa. Có người muốn giết con ông, ông sốt ruột là đúng”.
“Nhưng ông vừa đến nơi đã muốn ra mặt giúp con ông, mà không chịu phân rõ trắng đen, cũng không cần biết ai đúng ai sai. Chẳng trách con trai ông lại hống hách như vậy, hẳn là học từ ông rồi!”
“Còn nữa, tỉnh lỵ rất rộng lớn, rốt cuộc có bao nhiêu người được kính nể gọi ‘ông’? Lý Hắc Tử từng là một trong Tam Vương của Tây Nam, gọi ông ta là ‘ông Lý’ thì được, chứ ông thì không xứng!”
Không ai dám tin, một người trẻ tuổi như anh mà lại cả dan khiêu khích Lạc Bắc táo tợn đến vậy!
Chắc là điên rồi.
Trần Thanh Sương vẫn kiên định đứng sau Tôn Hàn, nhưng hai tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lòng sợ hãi vô cùng!
“Nếu cậu vẫn cố chấp không nói thì đừng trách tôi không khách sáo! Tưởng là tỏ vẻ ra oai sẽ doạ được tôi à? Tôi cho cậu biết, vô dụng thôi! Ở tỉnh Nam, Lạc Bắc này không sợ ai cả!”
Sự nhẫn nại của Lạc Bắc đã không còn, cũng vì những lời nói của anh mà tức giận vô cùng.
Lạc Bắc ngày trước là thuộc hạ đắc lực của Lý Hắc Tử. Tuy bây giờ Lý Hắc Tử đã chết, nhưng ông ta rất thức thời, lập tức chuyển sang đầu quân vào Thiên Cửu môn, bây giờ đang ở dưới trướng Lận soái.
Có một người đáng gờm như Lận soái chống lưng, ông ta lại càng không biết sợ ai.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Lạc Bắc, mấy tên thuộc hạ đồng loạt tiến về phía Tôn Hàn, kẻ nào cũng nhe nanh múa vuốt.
Tuy Lạc Văn Nhất bị bố tát một cái, nhưng nghĩ đến cảnh Tôn Hàn sắp phải trả giá, gã đã thấy hả hê cực kỳ.
Đây chính là cái kết của kẻ dám đắc tội gã!
Còn nữa…
Cô nàng đứng cạnh Tôn Hàn trông được đấy chứ, còn đẹp hơn cả Lưu Nguyệt, chờ bố đi rồi, gã chắc chắn sẽ đưa cô ấy về chơi đùa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!