Buổi tối, khi đèn đường mới lên.
Cảnh đêm của thành phố Giang Châu được điểm xuyết bởi vô số đốm sáng, rực rỡ lung linh.
Nhưng một nơi phồn hoa đến đâu cũng sẽ có những góc tối âm u.
Tại khu ổ chuột ở biên giới phía Bắc thành phố, nơi đó quang cảnh hoàn toàn khác hẳn.
Khu nhà ở cũ kỹ xây từ những năm sáu mươi bảy mươi chỉ sáng lên mấy đốm đèn lờ mờ.
Tạ Viễn say mèm đẩy cửa ra, khi đi vào căn phòng vỏn vẹn bốn vách tường, đầu hắn ta ngoẹo xuống dưới máy lọc nước, sau đó ấn công tắc, nước nóng ào ào chảy vào miệng hắn ta.
“Phì phì phì!”
Bị nước sôi nóng bỏng dội vào, Tạ Viễn liền nhảy dựng lên: “Mẹ nó, ai để nước nóng thế này? Bỏng chết ông đây rồi!”
“Mẹ nó, xui tới nỗi uống nước còn bỏng mồm!”
Bốp!
Lúc chửi mắng, hắn ta đạp một cái lên máy lọc nước. Cái máy phát ra tiếng rè rè, sau đó hỏng hẳn.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà Vương vội vàng đi từ trong phòng ra, mắng to: “Tạ Viễn, mày bị điên à! Muốn chết thì đi xa vào, đừng có ở trước mặt tao để tao chướng mắt!”
Đối với đứa con trai này, bà ấy đã chẳng còn chút mong chờ nào nữa rồi.
“Mẹ, mẹ là mẹ con đấy à! Hôm nay mẹ còn giúp người ngoài nói chuyện nữa, mẹ đã từng nghĩ con là con của mẹ chưa?”
Tạ Viễn tức giận nhìn bà Vương, nói: “Nếu không phải nhà nghèo thì sao hơn ba mươi tuổi rồi con vẫn chưa có vợ được?”
“Con thích Liễu Y Y, vậy mà mẹ lại ngăn cản con sao?”
Bà Vương nghe thấy thế thì tức đến nỗi muốn khóc cho đến chết.
Bà ấy gào khóc xé gan xé phối: “Là do tao ngăn cần mày sao? Với cái nết của mày thì làm sao mà YY thích mày được?”
“Mày đừng có lấy nhà nghèo ra làm lý do. Nếu như mày có thể làm ăn đàng hoàng, chỉ với số tiền bố mày để lại, thêm cả tiền mẹ mày kiếm được nữa thì đã đủ tiền để mua trả góp cho mày một căn nhà rồi!”
“Là do chính mày ăn hại, tiêu hết sạch số tiền trong nhà!”
Tạ Viễn lại chẳng nghe lọt tai câu nào: “Trả góp thì có tác dụng đếch gì chứ, không phải vẫn phải trả nợ hàng tháng sao? Mẹ xem tên họ Tôn đó đi, còn trẻ mà đã có tất cả mọi thứ! Hắn ta thích Liễu Y Y, chỉ cần ngoắc tay là Liễu Y Y đã tình nguyện đi theo hắn ta!”
“Bố mẹ người ta mới là bố mẹ đích thực! Ông đây phải xui xẻo tám đời mới thành đứa con của cái nhà nghèo kiết xác này!”
Một người mẹ mà lại nghe những lời này, phải đau lòng biết mấy.
Trái tim bà Vương lạnh ngắt, cũng biết rằng không thể nói lý với một tên như Tạ Viễn được, thế thì chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt.
Bà ấy tuyệt vọng khóc lóc: “Tạ Viễn, có đứa con như mày, mẹ mày chẳng còn mặt mũi nào mà xuống suối vàng gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ nữa!”
“Mày cút đi, cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng quay lại nữa! Nếu tao chết thì tao cũng không mong chờ mày đưa tang cho tao đâu!”
Tạ Viễn hình như cũng đã tỉnh rượu ít nhiều, liền đi tới chỗ bà Vương: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi! Mẹ đừng tức giận, con sẽ sửa, con sẽ thay đổi mà!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!