Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

 Có điều, Tôn Hàn và hắn cũng chẳng có khả năng thân thiết.  

 

Thấy Tôn Hàn và Trần Thanh Sương rời khỏi nhà hàng, Chu Hàn bỗng nhiên chạy theo, nịnh nọt nói, “Cậu… Cậu Tôn à, bây giờ vẫn còn sớm, tôi mời cậu và Thanh Sương đến nơi khác dùng cơm nhé?”  

 

Vừa nãy gã ta không nỡ chi trả hoá đơn ở nhà hàng Minh Hiên, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội kết giao với người quyền lực thế này.  

 

Chu Hàn hạ quyết tâm rồi, dù bữa cơm  tiếp theo phải tiêu mười hay hai mươi nghìn tệ, gã ta cũng không tiếc!  

 

Sau đó, Chu Hàn vội vàng bổ sung, “Cậu Tôn à, Thanh Sương có biểu hiện rất tốt ở công ty, tôi đã quyết định sắp xếp cho cô ấy một chức vị quan trọng từ lâu rồi. Ngày mai nhé, ngày mai tôi sẽ bổ nhiệm cô ấy bắt đầu làm tổ trưởng”.  

 

“Cậu cảm thấy thế nào?”  

 

Trần Thanh Sương: “…”  

 

Tôn Hàn bật cười, Chu Hàn này không có bản lĩnh gì, nhưng cũng giỏi đoán ý người khác lắm, biết mình có thể tận dụng những ưu thế gì khi muốn kết giao với một người.  

 

Nếu như là bình thường, Tôn Hàn còn xem trọng người như thế.  

 

Biết nịnh nọt cũng là một loại năng lực.  

 

Tiếc rằng, Chu Hàn đã đắc tội anh trước đó.  

 

Tôn Hàn nửa cười nửa không, “E là quản lý Chu không thăng chức cho Thanh Sương được”.  

 

“Cậu Tôn có ý gì ạ? Cậu lo tôi không có năng lực này ư? Xin cậu cứ yên tâm, vấn đề khác thì Chu Hàn này không dám bảo đảm, nhưng chuyện bổ nhiệm Thanh Sương làm tổ trưởng thì không thành vấn đề. Tối đa là nửa năm, tôi có thể đưa cô ấy lên vị của tôi!”  

 

“Không giấu gì cậu, tôi sắp thăng chức rồi!”  

 

Nói đến đây, khuôn mặt của Chu Hàn ánh lên vẻ đắc chí.  

 

Gã ta đã tốn rất nhiều tiền để qua được “cửa” này, quả thực sắp thăng chức rồi.  

 

Vốn dĩ chuyện này Chu Hàn định nói vào buổi tiệc tối nay, để Trần Thanh Sương biết rằng cô ấy cần đến gã ta chăm sóc thì có thể mới xuôi chèo mát mái ở công ty, thuận tiện “hạ gục” được cô ấy.  

 

Nhưng bây giờ thì gã ta không dám nữa.  

 

Tôn Hàn lắc đầu, “Thăng chức à, thế thì đáng chúc mừng đấy. Nhưng ngại quá, có lẽ ngày mai anh phải thất nghiệp rồi”.  

 

“…”  

 

Chu Hàn có linh cảm không lành, “Cậu Tôn, cậu, cậu có ý gì?”  

 

“Tự trải nghiệm đi”.  

 

Tôn Hàn bỏ lại một câu như vậy rồi mặc kệ gã ta, mỉm cười với Trần Thanh Sương, “Chúng ta đi thôi”.  

 

Hai người đi được vài phút, không còn ai xung quanh nữa, Trần Thanh Sương mới tò mò hỏi, “Cậu định khiến Chu Hàn mất việc thật à?”  

 

Chu Hàn không biết vì sao, Trần Thanh Sương cũng chưa biết.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận