Khi nghĩ đến chính sự, Tạ Viễn chỉ có thể đè nén tất cả những bất mãn xuống.
Hắn ta nói: “Mẹ, con biết con không xứng với Liễu Y Y, con cũng đã từ bỏ rồi. Nhưng mà con muốn nói đến chuyện khác cơ, chỉ cần mẹ giúp con là chúng ta có thể mua nhà. Có nhà rồi mẹ còn lo không tìm được con dâu sao?”
“Tao giúp mày? Mua nhà? Rơi từ trên trời xuống sao? Tạ Viễn, mày có thể thiết thực một chút được không?!”. Bà Vương là người từng trải, thế nên không hề tin chuyện tự dưng lại có nhà.
Tạ Viễn cũng biết đôi ba câu không thể giải thích rõ được, liền lấy một lọ thuốc đã chuẩn bị trước từ trong túi ra: “Mẹ, đây là thuốc con mua ở chợ đen. Chỉ cần mẹ uống thuốc này thì bệnh hen suyễn của mẹ sẽ tái phát!”
Bà Vương nhìn Tạ Viễn với ánh mắt không thể tin nổi: “Mày muốn hại chết mẹ mày à?”
“Mày đừng có lấy nhà nghèo ra làm lý do. Nếu như mày có thể làm ăn đàng hoàng, chỉ với số tiền bố mày để lại, thêm cả tiền mẹ mày kiếm được nữa thì đã đủ tiền để mua trả góp cho mày một căn nhà rồi!”
“Là do chính mày ăn hại, tiêu hết sạch số tiền trong nhà!”
Tạ Viễn lại chẳng nghe lọt tai câu nào: “Trả góp thì có tác dụng đếch gì chứ, không phải vẫn phải trả nợ hàng tháng sao? Mẹ xem tên họ Tôn đó đi, còn trẻ mà đã có tất cả mọi thứ! Hắn ta thích Liễu Y Y, chỉ cần ngoắc tay là Liễu Y Y đã tình nguyện đi theo hắn ta!”
“Bố mẹ người ta mới là bố mẹ đích thực! Ông đây phải xui xẻo tám đời mới thành đứa con của cái nhà nghèo kiết xác này!”
Một người mẹ mà lại nghe những lời này, phải đau lòng biết mấy.
Trái tim bà Vương lạnh ngắt, cũng biết rằng không thể nói lý với một tên như Tạ Viễn được, thế thì chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt.
Bà ấy tuyệt vọng khóc lóc: “Tạ Viễn, có đứa con như mày, mẹ mày chẳng còn mặt mũi nào mà xuống suối vàng gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ nữa!”
“Mày cút đi, cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng quay lại nữa! Nếu tao chết thì tao cũng không mong chờ mày đưa tang cho tao đâu!”
Tạ Viễn hình như cũng đã tỉnh rượu ít nhiều, liền đi tới chỗ bà Vương: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi! Mẹ đừng tức giận, con sẽ sửa, con sẽ thay đổi mà!”
Bà Vương chẳng trông chờ gì vào lời hứa của Tạ Viễn. Bà ấy chán nản quay người, lẳng lặng gạt nước mắt: “Tao về phòng đây, tao sắp bị mày chọc cho tức chết rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng có đi! Con có chuyện muốn nói với mẹ!”, thấy thế Tạ Viễn liền sốt ruột.
“Trong nhà có cái gì đáng tiền mày cứ lấy đi, mẹ hết tiền cho mày rồi!”, bà Vương mệt mỏi phất tay.
Tạ Viễn vội nói: “Con không lấy tiền. Mẹ, con muốn bàn với mẹ về chuyện con dâu của mẹ!”
Con dâu?
Bà Vương châm chọc nhìn Tạ Viễn, nói với giọng sâu xa: “Tạ Viễn, cho dù không có cậu Tôn thì Y Y cũng không thích mày đâu, mày hãy từ bỏ đi!”
Hôm nay bà ấy cố tình nói Tôn Hàn là bạn trai của Liễu Y Y là để Tạ Viễn từ bỏ. Nhưng không ngờ Tạ Viễn lại bám dai như đỉa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!