Nếu hai người họ chết ở Thiên Cửu môn, thương hội Đông Bắc chắc chắn sẽ không để yên.
Ngồi trên băng ghế dài, Tôn Hàn châm thuốc lên rồi cười nhạt, “Anh không uy hiếp được tôi đâu. Kể từ lúc thương hội ba tỉnh Đông Bắc giúp Lý Hắc Tử đối phó tôi, thì quan hệ giữa tôi và thương hội đã kém đi rất nhiều rồi”.
“Còn về chuyện thương hội trả thù cho các anh, có câu nói ‘nợ nhiều rồi nợ thêm nữa cũng chẳng hề gì’. Một mình Giang Lệ đã đủ làm tôi đau đầu, có thêm thương hội cũng chẳng có gì to tát!”
“Tuy vừa rồi chỉ là lời uy hiếp trong lúc nóng giận của Tề Thiên Tại, nhưng nếu hai anh không hữu dụng thì giết thôi, thế thì đã sao?”
Không khí đột ngột trở nên rất lạ.
Diêm Hùng cũng chẳng dám kêu gào nữa.
Gã biết câu nói giết của Tôn Hàn có sức nặng khác hẳn câu nói của Tề Thiên Tại.
Là dám giết thật!
Ánh mắt khựng lại trong giây lát, Mạch Ninh trở lại chủ đề ban nãy, “Cậu Tôn muốn chúng tôi làm gì?”
Giọng nói không đanh thép như ban nãy nữa.
Tôn Hàn nheo mắt cười, hai người này cũng không phải là không sợ chết.
“Giúp tôi đối phó một người, tôi sẽ cho mỗi người một trăm triệu, và thả hai người đi”.
Đối phó ai?
“Giang Lệ!”
Diêm Hùng còn có thể đoán ra là ai, huống chi là Mạch Ninh.
Ngay lập tức, Mạch Ninh cười khổ, “Cậu Tôn à, Giang Lệ là người thế nào, cậu hiểu rõ hơn anh em chúng tôi. Ngay cả cậu còn không đấu lại ông ta, cậu đánh giá chúng tôi cao quá rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!