Vừa nhìn người đàn ông anh tuấn này, dù Kim Điềm Nhi biết Tôn Hàn hơn mình nhiều tuổi, song vẫn không khỏi cảm thấy rạo rực.
Có ai không thích một người đàn ông phong độ thế này chứ!
Chính vì cả phong thái và địa vị của Tôn Hàn đều cao quý nên mới khiến Kim Điềm Nhi thấy tự ti.
Vì nghĩ rằng mình không xứng với anh.
“Đã là quà mà công tử tặng thì con cứ nhận đi!”
Lúc Kim Điềm Nhi đang suy nghĩ xa xôi thì Kim Thất Lạc chợt lên tiếng.
“Cảm ơn công tử”.
Kim Điềm Nhi giơ hai tay ra nhận quà, cô ấy cứ tưởng công tử sẽ nói thêm vài câu với mình, ai dè người ta đã nhìn đi hướng khác.
“Ông Kim, lẽ nào ông định tiếp đãi tôi ở ngoài này sao?”
“Thôi ông Kim gì chứ, công tử đừng gọi vậy nữa! Nếu công tử không chê thì cứ gọi tôi là chú Kim cũng được”, Kim Thất Lạc vội nói.
Không một ai trong Thiên Cửu Môn có thân phận cao quý bằng Tôn Hàn, nhưng dẫu sao Kim Thất Lạc cũng là bậc tiền bối nên bảo Tôn Hàn gọi mình là “chú” cũng không quá đáng.
Nhưng…
Tôn Hàn lại có vẻ nghiền ngẫm rồi đi tới cạnh ông ta, sau đó ghé sát tai nói nhỏ: “Ông nghĩ mình có xứng được tôi gọi bằng chú không?”
Kim Thất Lạc: “…”
“Mời công tử!”
Dù câu nói đó của Tôn Hàn chỉ có anh và Kim Thất Lạc nghe thấy, nhưng Tôn Hàn thì vẫn tỉnh bơ, còn Kim Thất Lạc thì có vẻ lúng túng nhưng không dám trở mặt.
Sau khi đi vào phòng khách, Tôn Hàn ngồi xuống sofa rồi phủi tay mấy cái: “Vị trí này được đấy, nhưng không biết hôm qua đã có ai ngồi rồi chuyện trò vui vẻ với ông Kim ở chỗ này hay chưa”.
Kim Thất Lạc: “…”
Kim Hạo: “…”
Đây đúng là chỗ mà Giang Lệ đã ngồi hôm qua.
Hai bố con Kim Thất Lạc tỏ vẻ ngượng ngịu, không biết phải trả lời ra làm sao.
Thấy vậy, Tôn Hàn đã phát hiện ra điểm bất thường, anh vốn chỉ hỏi dò vậy thôi, nhưng không ngờ lại nói trúng tim đen hai bố con nhà họ.
Chắc tối qua, Giang Lệ đã đến đây.
Nếu ông ta đã đến thì chắc bố con Kim Thất Lạc cũng có sự chuẩn bị rồi.