“Nhắc mới nhớ, cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh cũng mang họ Tôn. Anh có cảm thấy giữa hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau không?”, Chu Giang thích thú hỏi.
Ồ?
Giang Lệ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ.
Tôn Khải Thành?
Giang Lệ không so được với các tiền bối thế hệ trước của giới thượng lưu Thượng Kinh, do hạn chế về sức mạnh tài nguyên, Giang Lệ có chơi thế nào cũng không lật được mấy ông lớn ấy.
Nhưng trong lứa tiểu bối, có một người có thể trở thành đối thủ của Giang Lệ, và cũng chỉ một người này thôi.
Đó là cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh, Tôn Khải Thành!
Giang Lệ đã từng đấu với Tôn Khải Thành, lần nào cũng rơi vào thế hạ phong.
Nhưng Giang Lệ không chịu phục kẻ đó.
Giang Lệ không nghĩ mình thua kém Tôn Khải Thành. Nếu như thực sự không đấu lại, thì phần lớn nguyên nhân đến từ việc thân phận của hắn ta là con trai cả của nhà họ Tôn, đứng đầu bốn gia đình tài phiệt!
So với Giang Lệ, sức mạnh tài nguyên mà hắn ta có thể sử dụng mạnh hơn rất nhiều!
“Nói mới thấy, phong cách hành sự của Tôn Hàn đúng là có ba phần tương đồng với Tôn Khải Thành, ra tay vừa nhanh, vừa độc, vừa chuẩn!”
“Nhưng hai người họ không so sánh với nhau được. Thiên Cửu môn của Tây Nam có mạnh đến mấy, thì cũng chẳng là cái thá gì khi so với nhà họ Tôn đứng đầu bốn gia đình tài phiệt trong nước”.
“Không cùng đẳng cấp”.
Giang Lệ đưa ra nhận xét.
Không phải là Tôn Hàn không bằng, mà là vị thế không bằng.
Thiên Cửu môn bá chủ Tây Nam, nhìn có vẻ rất lớn mạnh.
Nhưng có lẽ Thiên Cửu môn chỉ thực sự lớn mạnh vào thời điểm một trăm năm trước. Một trăm năm đã trôi qua, các thế lực trong nước đã trỗi dậy, xưng bá một phương.
Còn Thiên Cửu môn chẳng bằng ngày xưa nữa.
Trong mắt các tài phiệt nắm giữ vận mệnh đất nước, Thiên Cửu môn chẳng đáng là gì.
Một khi bốn gia đình tài phiệt ấy muốn lật đổ Thiên Cửu môn, thì Thiên Cửu môn sẽ không có bất kỳ cơ hội chống trả nào.
Thậm chí, trong mắt các nhà tài phiệt ấy, việc Giang Lệ được ca tụng là vị vua thế giới ngầm cũng giống như con cái của họ chơi nhà chòi mà thôi.
Không đáng nhắc đến.
Giang Lệ chẳng qua chỉ là một nhân tài mới nổi lên, là vị vua ở thế giới ngầm.
Còn chủ nhân của bốn gia đình tài phiệt kia, mới là vị vua của thế giới thực sự!