Ngay sau đó, nụ cười trên mặt của hai người kia đã dần tắt.
Bầu không khí trông có vẻ hoà thuận này thực chật sặc mùi đao kiếm.
Cuộc đụng độ của ngày hôm nay không chỉ đơn giản là buổi gặp gỡ hàn huyên giữa hai bên.
Mà ai cũng có nhiệm vụ của mình cả.
Người của hai phe đều cất bước, bày sẵn thế trận.
“Nếu không thể đàm phán trong hoà bình, chắc chúng ta phải dùng đến vũ lực để giải quyết vấn đề thôi. Nói thật là, xưa nay tôi rất ghét phải động tay động chân, nhưng vẫn phải công nhận một điều rằng đây là cách giải quyết rắc rối nhanh gọn lẹ nhất”, Chu Giang nói với vẻ sâu xa.
Hôm nay, đã có hắn và Thanh Hổ canh chừng ở đây, một khi đánh nhau thì dù Thiên Cửu Môn có phái cả trăm người đến thì họ cũng không sợ.
Thẩm Vấn thở dài nói: “Đang yên đang lành tự nhiên đánh nhau làm gì, hỏng hết cả không khí ra! Hơn nữa, mấy người chúng tôi mà định ra tay với anh Chu và anh Thanh đây thì hình như hơi không biết lượng sức mình rồi”.
“Nếu anh Chu không chịu cho Kim Thất Lạc ra đây thì chúng tôi đành chờ ngoài này vậy”.
Câu nói này của Thẩm Vấn có ý xỏ lá.
Song, cả anh ta và Tề Thiên Tại hợp sức lại chưa chắc đã đối phó được với Chu Giang, chứ đừng nói Thanh Hổ cũng đang ở đây.
Nếu miễn cưỡng đánh nhau thì họ thua là cái chắc.
Vì thế, chỉ còn cách này thôi.
“Tuỳ các người! Không biết các anh em đứng sau anh Thẩm đã ăn tối chưa, hay để tôi gọi đồ ăn cho mọi người nhé? Gì chứ, mời cỡ trăm người ở đây một bữa thì tôi vẫn làm được”, Chu Giang châm chọc.
Ai ngờ, Thẩm Vấn lại vui vẻ đồng ý ngay: “Thế thì tốt quá! Anh em chúng tôi đến đây hơi vội nên đã ăn uống gì đâu”.
Sau đó, anh ta cao giọng nói: “Mọi người mau cảm ơn anh Chu đi!”
“Cảm ơn anh Chu!”
Chu Giang: “…”
Mặt Chu Giang nhăn nhó như ăn phải một con ruồi chết, hắn chỉ nói chơi vậy thôi mà người ta lại đồng ý mới chết chứ.
Dù cho bao cả đám này ăn một bữa cũng không thành vấn đề, nhưng…
Nhưng hắn cứ thấy như mình bị gài nên đang rất bực dọc.
“Không có gì, chỉ là một bữa cơm thôi mà, sau này chúng ta là người một nhà cả rồi nên không sao đâu”, Chu Giang cố nặn ra một nụ cười.
“Nhớ gọi nhiều thịt một chút!”
Kim Thất Lạc đang ở trên tầng ba trong trang viên, ông ta đi tới gần cửa sổ rồi vén rèm ra, sau đó ngồi trước bàn làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi quan sát thấy tình hình bên ngoài, ông ta thở phào một hơi: “Xem ra Thẩm Vấn cũng biết lượng sức mình, không dám manh động! Lần này, chắc chúng ta tai qua nạn khỏi rồi”.
Nhớ lại buổi gặp gỡ với hai người Lưu Hằng Quân tối qua, hai bố con Kim Thất Lạc sợ đến mất ăn mất ngủ.
Họ lo Tôn Hàn sẽ mặc kệ tất thảy mà tập trung lực lượng của Thiên Cửu Môn đánh vào nhà mình.