Không phải Giang Lệ mới gặp Tôn Hàn một, hai lần, nhưng lần nào ông ta cũng có vẻ nghiêm túc và tán thưởng nhiều hơn lần trước.
“Thật không ngờ cậu cũng có thể tính kế tôi. Tôn Hàn, Phó Văn Húc chọn cậu cũng có lý do cả đấy”.
Tôn Hàn bước tới gần, giữ khoảng cách ba mét với Giang Lệ rồi nói: “Cũng là tình cờ thôi. Nếu Kim Thất Lạc không phản bội, chắc tôi cũng không nghĩ ra cách này đâu”.
Giang Lệ mỉm cười gật đầu, đúng là vậy. Nếu không có sự phản bội của Kim Thất Lạc thì sao Tôn Hàn có cơ hội xài chiêu dương đông kích tây này được.
Hoặc giả dụ hôm nay, Giang Lệ cũng đến trang viên của nhà họ Kim thì cơ hội này cũng sẽ vuột mất.
Nhưng làm gì có chuyện Giang Lệ canh chừng ở một nơi nhỏ bé như trang viên của Kim Thất Lạc chứ.
Không phải ông ta không nghĩ tới Tôn Hàn sẽ chơi chiêu này.
Mà là không nghĩ một mình anh có thể làm gì được mình.
Hôm đó, Giang Lệ đã lợi dụng toà nhà Trần Đông là địa bàn của bộ nên dụ Tôn Hàn đến, sau đó đã bày binh bố trận khiến Lệ Lận bị thương.
Không ngờ hôm nay, Tôn Hàn cũng dùng lại chiêu này để đối phó ông ta.
Vì hiện giờ, toà nhà Trần Đông không còn được bộ bảo vệ nữa.
“Bây giờ, tôi đang rất tò mò một chuyện. Từ trang viên của nhà họ Kim đến đây chỉ mất hai mươi phút lái xe thôi, điều này có nghĩa là cùng lắm nhóm Chu Giang chỉ mất ngần ấy thời gian để đến đây. Còn cậu, dù có thêm trợ thủ là Trần Cửu - quyền vương của Đông Bắc đi chăng nữa thì cũng không hạ được tôi trong vòng nửa tiếng đâu. Chờ khi đám Chu Giang đến thì người cần lo lắng là cậu đấy! Cậu dựa vào đâu mà dám đến đây chơi tôi chứ?”
Tôn Hàn mỉm cười rồi nói: “Tôi không lo về vấn đề thời gian, nếu không đã chẳng phí lời với ông lâu thế này. Tôi đã cho hơn một trăm người đến trang viên của Kim Thất Lạc rồi, thêm Thẩm Vấn, Tề Thiên Tại và Diêm Hùng cùng Mạch Ninh của Đông Bắc nữa. Đừng nói là nửa tiếng, e là cả đêm nay đám Chu Giang cũng không rời khỏi đó được đâu”.
“Thậm chí, nếu tình hình căng quá, khéo một trong hai cánh tay đắc lực của ông còn bị giết cũng nên đấy”.
Uỳnh!
Giang Lệ lạnh mặt nói: “Mạch Ninh và Diêm Hùng ư, bảo sao! Nhưng… nếu một trong hai trợ thủ đắc lực của tôi mà làm sao thì tôi đảm bảo Thiên Cửu Môn sẽ có rất nhiều người chôn cùng đấy”.
Có lẽ bây giờ, Chu Giang và Thanh Hổ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến Giang Lệ bừng lửa giận, không còn giữ được vẻ điềm nhiên như trước nữa.
Tôn Hàn nhíu mày, anh biết mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Giang Lệ rồi.
Dù hôm nay, người gặp nguy hiểm là Giang Lệ thì ông ta cũng không tỏ vẻ phẫn hận đến mức này.
Nhưng Chu Giang và Thanh Hổ là hai cánh tay đắc lực của ông ta, còn được ông ta coi như anh em ruột thịt.
Nếu ai trong số họ chết, chắc chắn Giang Lệ sẽ nổi điên!
Khi quân vương của thế giới ngầm điên lên, khỏi phải nói sẽ đáng sợ đến mức nào.
Song, chuyện đã đến nước này, Giang Lệ có tức giận hay không thì Tôn Hàn cũng không quá quan tâm nữa.
Giang Lệ đến đây để tranh giành quyền lực của sáu tỉnh Tây Nam.
Đây vốn đã là một trận chiến sinh tử rồi.
Không có đường lui, mà cũng có chuyện tình cảm.