Sau khi cởi áo khoác ngoài của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu đã che miệng lại và không thốt ra được câu nào.
Quần áo của anh dính đầy máu.
Toàn thân anh tím đỏ, rất khó tìm ra vùng da còn lành lặn.
Đặc biệt là bên ngực trái còn có một vết lõm rõ rệt.
Rốt cuộc…
Trận đánh ấy ác liệt đến mức nào mà làm anh bị thương nặng thế này?
“Cậu, đã là ông chủ rồi, tại sao vẫn đích thân tham gia mấy chuyện đánh đấm này chứ?”, Thẩm Tri Thu thực sự không hiểu được.
Ngồi trên giường, Tôn Hàn nhắm nghiền mắt lại, yếu ớt nói, “Có những chuyện cô không hiểu, không bao giờ hiểu sẽ tốt hơn!”
Kể từ khi trở thành đệ tử của Phó Văn Húc, Tôn Hàn đã không còn là một người bình thường nữa.
Bạo lực mới là cách xử lý mọi chuyện mà họ thường dùng nhất.
Tối nay, Tôn Hàn còn chuẩn bị tâm lý mất mạng cơ.
Nếu Giang Lệ mạnh hơn chút nữa, cả anh và Trần Cửu đều sẽ không thể sống sót rời khỏi toà nhà Lăng Đông.
Thẩm Tri Thu không hỏi tiếp nữa. Cô ấy cũng biết Tôn Hàn vừa đau khắp người vừa thấy mệt mỏi, nên chỉ nhẹ nhàng lau mình cho anh.
Để lau rửa sạch sẽ cho Tôn Hàn, cô ấy đã thay ba chậu máu loãng.
Lúc này, tiếng ngáy nhẹ nhàng của Tôn Hàn đã vang lên.
…
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn chầm chậm tỉnh dậy, thấy trong phòng đã không còn ai.
Nhưng lại có mùi thơm trên chăn đệm thoang thoảng nơi chóp mũi.
Là mùi của Thẩm Tri Thu.
Không nhớ lại được gì, Tôn Hàn bèn với lấy điện thoại trên đầu giường và mở lên.
Có thông báo tin nhắn hiện ra.
“Sáng nay tôi đã lên máy bay đi rồi, rảnh rỗi thì đến Thượng Kinh thăm tôi nhé”.
Đây là tin nhắn của Thẩm Tri Thu. Cô ấy cũng không nhắn gì nhiều, chỉ là lời chào tạm biệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!