Diệp Tô trợn tròn mắt, không hiểu tại sao Tôn Hàn lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Tuy Diệp Tô không biết rõ chuyện này nhưng cũng đoán ra Từ Tiểu Bân mạo danh Tôn Hàn để được trở thành con nhà giàu, thứ để chứng minh thân phận mà cậu ta còn thiếu chính là miếng ngọc bội của Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn không biết chuyện thì việc anh tin mấy lời nói dối của Dương Dung cũng bình thường.
Nhưng cô ta đã kể với Tôn Hàn về ý đồ của mẹ con Dương Dung kia mà, anh điên rồi hay sao mà còn đồng ý?
Dương Dung ở đầu dây bên kia cũng không ngờ Tôn Hàn lại đồng ý nhanh gọn như thế, đỡ phải nói mấy câu mà bà ta đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
“Vậy, vậy Tôn Hàn à, có phải con bận lắm không? Nếu con bận quá thì cứ nhờ ai đem ngọc bội về cho mẹ là được! À, không phải mẹ sốt ruột gì đâu, chủ yếu là vì muốn bố con nhanh chóng nhìn thấy miếng ngọc kia để còn nhắm mắt ra đi, tối đến đừng làm ma doạ mẹ nữa! Con nói có đúng… không?”, Dương Dung mừng đến nỗi lắp ba lắp bắp.
Tôn Hàn lại bình thản vô cùng, “Đúng lúc có mấy ngày nghỉ, con sẽ đích thân mang về”.
Như vậy sao mà được? Nhỡ lộ chuyện thì sao?
Dương Dung lo lắng cực kỳ, vừa định nói gì đó để khuyên Tôn Hàn không cần phải đích thân trở về, nhưng Tôn Hàn đã cúp máy trước.
Anh lãnh đạm nhìn Diệp Tô, nhẹ giọng nói, “Quên chuyện hôm nay chị đến tìm tôi đi. Để cảm ơn, sáu triệu mà chị nợ tôi không cần trả nữa”.
Diệp Tô giật mình, nếu thế thì cô ta phát tài rồi?
Khi ấy cô ta bị ma sai quỷ khiến nên tin lời Từ Tiểu Bân, biển thủ sáu triệu của công ty để đầu tư nguyên thạch, sau đó xảy ra vấn đề. Tuy chuyện này đã được lập hồ sơ điều tra, nhưng để lấy lại khoản tiền ấy sẽ cần rất nhiều thời gian, mà còn chưa chắc lấy lại được hết!
Phía công ty cũng không cho cô ta thời gian, chẳng bao lâu sau đã phát giác chuyện cô ta chiếm dụng công quỹ.
Rồi nhờ Tôn Hàn cho mượn sáu triệu, cô ta mới thoát khỏi cảnh ngồi tù.
Nhưng trước sau gì cô ta cũng phải trả tiền cho anh.
Mà nếu số tiền lấy lại không đủ sáu triệu, Diệp Tô còn phải bù vào.
Cô ta thì có được bao tiền chứ, mấy trăm nghìn tôi cũng là gánh nặng với Diệp Tô rồi.
Nhưng không cần trả nữa.
Có nghĩa là số tiền mà Diệp Tô lấy lại được đều sẽ thuộc về cô ta.
Mấy triệu đấy!
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!!”, Diệp Tô liên tục cảm ơn, vui mừng khôn tả.
Cô ta cũng cảm thấy nói chuyện này với Tôn Hàn quả là sự lựa chọn sáng suốt.
Từ Tiểu Bân và Dương Dung làm sao hào phóng được như thế chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!