“Hầy, mẹ là vậy mà, vào khách sạn làm gì chứ, đứng bên ngoài cũng tốt, cũng tốt mà! Ừm, con có mang ngọc bội về đúng không?”, Dương Dung lập tức nhắc đến miếng ngọc bội, đôi mắt lộ vẻ tham lam.
Chút xót xa trong lòng Tôn Hàn biến mất ngay tắp lự, chỉ còn cảm giác mỉa mai.
Vừa mở miệng ra đã hỏi đến ngọc bội!
Cũng đúng thôi!
Miếng ngọc bội ấy là giấy thông hành đưa Từ Tiểu Bân đến với sự sang giàu kia mà!
Chỉ là, những thứ đó vốn thuộc về Tôn Hàn.
“Vào khách sạn rồi nói”, Tôn Hàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói.
Vào đến khách sạn, Tôn Hàn thuê một phòng rồi đưa mẹ nuôi vào quán trà.
Sau khi gọi hai tách trà, Tôn Hàn đã im lặng rất lâu.
Dương Dung liếc nhìn Tôn Hàn mấy lần bằng ánh mắt chờ mong, không kìm được bèn hỏi, “Tôn Hàn à, con nói gì đó đi, con có mang ngọc bội theo không?”
“Con có mang theo”.
Tôn Hàn lấy ngọc bội ra, Dương Dung vừa định đưa tay lấy thì anh đã rụt tay về, nên bà ta không lấy được.
Sắc mặt của Dương Dung sa sầm, “Tôn Hàn, con làm gì vậy? Mẹ chỉ lấy ngọc bội về để thắp nén hương cho bố con thôi mà, thắp xong sẽ trả cho con ngay!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ nuôi, Tôn Hàn cảm thấy thật nực cười, trơ mắt nói dối mà cũng không thấy chột dạ!
“Mẹ à, con hỏi mẹ, rốt cuộc là gia tộc nào ở Thượng Kinh tìm đến?”
“…”
Ánh mắt lấp loé hồi lâu, cuối cùng Dương Dung chọn cách không thừa nhận, “Gia tộc gì chứ? Mẹ không hiểu con đang nói gì!”
“Vậy thì chờ đến ngày mai, con sẽ đích thân tìm họ”, Tôn Hàn cũng không ép, chỉ điềm tĩnh đáp.
Dương Dung hoảng hốt ngay lập tức.
Nếu người của gia tộc kia gặp được Tôn Hàn, mọi chuyện sẽ bại lộ.
Việc Từ Tiểu Bân có thể trở thành cậu ấm nhà giàu cũng tan thành mây khói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!